Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời nói

Tiểu thuyết gốc · 2290 chữ

Phú Nhân một mình ngồi uống trà bên cạnh cửa sổ. Do tác dụng của Tinh Không Thạch, không gian bên trong xe ngựa hắn có chênh lệch lớn. Loại hắn dùng cũng là loại cao cấp, bỏ đi hạn chế về xóc nảy, trong đó thì cũng không tránh được hạn chế.

Ngoài hay trong đều không thể nhìn qua bên kia được, chỉ có thể thông qua dụng cụ chuyên dụng mới có thể mở ra lỗ hổng nhỏ trong không gian, thì mới nhìn tới ra được. Cái này lại trong tay Kim Vũ Hùng cho hắn tiện thông báo bên ngoài, còn Kim Phú Nhân hắn lại không có. Dù sao tài sản riêng của hắn đều là đã mua loại Tinh Không Thạch trung với cao đẳng và một cái chìa khóa, bào mòn non nửa gần hết rồi.

Kim Phú Nhân uống trà ngồi cạnh cửa ngắm cảnh sắc, nhưng lại không thể nhìn thấy gì đúng là câu chuyện cười.

Kim Phú Nhân lại cảm thấy thích thú, chân trọng khoảnh khắc này, thứ mà lão đã rất lâu rồi mới có được lại.

- Kim gia vì ta mà phát triển nhanh chóng, nhưng cũng vì ta mà chịu áp lực vô cùng a.

Hai khóe mắt của ông sinh ra đã nhỏ, lại thêm bị hai má mỡ chùm lên càng khiến nó nhỏ đi (Giống bu béo trong 7 viên ngọc rồng đó). Con mắt ông phản chiếu nỗi lòng gì, thì người ta cũng chẳng thể đoán, cảm nhận được.

Con mắt nhỏ, tràn ngập sự mệt mỏi, đau lòng của một đời gia chủ.

Người ta thấy ông tài hoa, suất sắc nhưng chẳng bao giờ thấy một người đàn ông đi đứng còn khổ cực, đã cố gắng bao lần chống trọi cơ thể to lớn ngày một trầm trọng, tiếp tục đứng lên!?

Khi hắn thiếu niên bước tới món quà đầu tiên, chính là một gia tộc đang phế nát, đều được một mình hắn tiếp quản lại. Kim gia mục nát tới trình độ, nửa họ khó có gì để ăn, phần hạ mình làm nô cho người khác cũng làm chỉ vì cái ăn. Trái ngược hoàn cảnh đó, các tên có quyền trong gia tộc lại giàu nứt đổ vách. Để nhà hắn hưởng lấy tiền bẩn không chịu chia sẻ cho đồng tộc khó khăn. Làm gia chủ một họ như vậy, Kim Phú Nhân chịu phải gian lao cỡ nào chống trọi bảo vệ quyền lực của gia chủ, bảo vệ địa bản của cả họ. Áp lực kinh khủng từ những tiếng kêu thán của tộc nhân, sức ép ở hai phía nội ngoại tựa muốn nghiền nát tâm trí. Hắn vẫn luôn kiên trì!

Hắn kiên trì có thể vì hắn có coi gia tộc tên Kim này chính là mạng sống của hắn!

Hoặc có lẽ vì trong gian phòng nhỏ hôm đó.

Có một vị trung niên nhưng đầu đã hai thứ tóc, đôi mắt thâm cuồng vì ngày đêm mất ngủ, cơ thể gầy guộc nằm liệt trên gường.

Hắn biết mình vẫn còn sống, bởi hắn vẫn có thể cảm nhận được nguồn nhiệt ấm áp đang sưỏi ấm lấy cánh tay phải của mình. Nhưng thời gian đối với hắn, thì vị trung niên này biết đã chẳng còn nhiều.

- Phú Nhân,...

Đôi môi hắn khấp khẽ nói.

Kim Phú Nhân lúc này tuổi mới mười hai, da xạm đen người gầy gò, thấy cha mình gọi tên, miệng cười đáp, tại sao nước mắt lại rơi?

- Con nghe.

Sát lại hơn với người cha đã già của mình, lắng nghe những lời cuối cùng của ông.

- Ta cả đời ước muốn, chỉ có gây dựng lại gia tộc chúng ta trở lại quá khứ huy hoàng ở lúc tiền triều khi đó. Vì thế ta đã bỏ ra rất nhiều thứ, ta nỗ lực không ngừng, kể cả mẹ của người mất cũng không khiến ta lung chuyển. Nhưng cuối cùng, ta hối hận, hối hận thật rồi...

Kim gia chủ tiền nhiệm kích động nói một hồi, xong tới cuối lại hổn hển ngắt quãng, âm thanh như dí tận trong cổ họng.

Lâu rồi hồi phục được chút sức lực, Kim gia chủ tiền nhiệm tiếp tục nói cho người con trai bên cạnh gường của mình.

- Dù hối hận, nhưng ta thân nam nhi của họ Kim! Có quay lại, vẫn một lòng chọn con đường cũ! Phú Nhân ta già rồi, chức vị quyền lực của gia tộc này vẫn dành cho người trẻ như con gánh lấy đi...

Bên ngoài cửa phòng, Kim Vũ Hùng và anh trai Kim Vũ Huy ngồi nhìn trời với nhau.

Vũ Hùng tâm trí sốt ruột, quay lại hỏi anh trai.

- Anh trai, để anh Phú Nhân một mình trong đó, liệu có ổn không vậy?

Vũ Huy quay lại cười tươi đáp.

- Ngươi biết rõ Phú Nhân đại ca là người như thế nào mà!

- Nhưng anh ấy chịu quá nhiều áp lực từ phía mọi người rồi, giờ gia chủ cũng sớm thôi mất, huynh ấy liệu có chịu được...

Vũ Huy cũng không thể nói gì cả, không khí bên ngoài bởi vậy tĩnh lặng đi.

Cót...

Âm thanh phát ra từ đằng sau, hai thiếu niên trẻ tuổi đầu quay lại, xem xem có phải người họ vẫn đang lo lắng cho đã đi ra không.

- Ông Ngoại ơi ông ngoại.

Kim Phú Nhân xững người, nhìn xung quanh.

Thấy nhìn ngoài cửa sổ thì vẫn cứ là đen nhiễu, trong tay ông vẫn còn giữ động tác nâng trà để uống. Nhìn tiếp sang cạnh, thấy được đứa cháu ngoại của mình lúc nào túm lấy áo, đứng cạnh bên mình.

Vân Phong da dẻ trắng nõn, mũi dọc thẳng dáng đứng cao, đôi môi hồng hào hàm răng trắng tuyết, đôi mày kiếm bên dưới nó là cặp mắt đen to lấp lánh ngập tràn ngây thơ. Tóc đen mượt buộc gọn ra đằng sau. Trên thân khoác trang phục với trang trí tỉ mỉ, làm nền cho nó là chất vải trắng đắt tiền.

Dung mạo này lớn lên kiểu gì cũng tuấn mỹ, cầu dẫn thân hồn của các mỹ nhân là chuyện dễ dàng.

Vân Phong đầu ngẩng lên nhìn ông ngoại, hỏi.

- Sao ông vẫn cứ giữ nguyên trạng thái cầm trén trà như vậy? Ông có chuyện gì đau lòng vô tình nhớ lại lên mới suất thần như vậy à?

Kim Phú Nhân miệng bật cười, bế đứa cháu trai nhỏ mới ba tuổi lên đùi. Một tay chọc lên trán nó, nói.

- Bố ông, ông nghe ở đâu bảo cứ như vậy là nhớ lại chuyện buồn hả. Ông ngoại mi đang nhớ về tuổi trẻ nhiệt huyết của mình đó, thế mà ông tướng lại bảo nhớ chuyện buồn, chán không.

Vân Phong vội ôm lại cái trán nhỏ của mình, kêu lên.

- Ông ngoại, người lớn không được nói dối trẻ con đâu nha. Rõ con thấy người có rơi nước mắt.

- Haha vớ vẩn, Kim gia ta thân nam nhi tấm lòng cứng cỏi như thép sắt, muốn nghiền nát tâm ta thì phải trả giá rất nhiều mới đủ. Mà ông ngoại con lại là nam nhi mạnh nhất, quyền lực nhất cả họ, làm sao có thể rơi nước mắt đàn bà hả! Chắc là con nhìn nhấm rồi đó.

- Rõ ràng người có khó khóc mà.

- Hừ tiểu tử họ Vân này, có khi ngươi khóc nhiều quá, cho vậy nhìn thấy ai cũng kêu người ta khóc giống ngươi đúng không!

- Con không có khóc! Càng là con không chỉ họ Vân, mà cũng là họ Kim người đó! Tâm con cũng như sắt thép, nghìn búa cũng chỉ khiến con tinh khiết bền bỉ hơn thôi!

- Vậy sao, haha...

...

Trở lại căn phòng trong huyện Thọ Xuân, tỉnh Phù Sinh.

Mai, Chúc, Thúc ba vị gia chủ ngỡ ngàng nhìn cánh tay vị nam nhân kia chỉ trong bản đồ.

Thúc lão tay xoa, xoa cái đầu mình, cảm thán nói.

- Kim Phú Nhân đúng có thể chọn con đường nguy hiểm nhất để đi thiệc.

Chúc gia chủ, khinh thường nói.

- Bọn đần độn Kim gia này lúc nào cũng vậy! Luôn là cứng ngắt, làm việc chẳng màn nguy hiểm gì.

Chỉ có mỗi Mai gia chủ, không nói nhưng trong lòng lại suy nghĩ. Hắn là người trẻ nhất trong ba người, gia tộc cũng là mới thịnh vượng trong vài năm gần đây.

So nội tình đương nhiên không thể bằng ba nhà Thúc, Kim, Chúc được, quyền lực có chút hạn chế. Nhưng việc này không đáng lo, Mai gia chủ tin gia tộc của hắn, và tài nằng của hắn thì cho hắn thêm vài năm phát triển nữa, gia tộc hắn không kém cạnh gì so với ba nhà này.

Tuy nhiên muốn phát triển thêm thì lại đang gặp vấn đề rất khó khăn, dễ hiểu huyện Thọ Xuân tuy to nhất cái tỉnh này. Chỉ người tranh càng nhiều chứ đất không tăng lên, ba nhà Kim, Chúc, Mai chiếm cứ lâu nhất là Kim gia, gần đây thì có Chúc gia. Tiên cơ chiếm trước, dù Chúc gia trẻ tuổi nhất cũng chiếm được không ít địa bàn, không gian phát triển vì vậy hẹp tới đáng thương.

Mà phát triển trình độ sắp ngang với ba nhà, muốn nhảy vào húp bát canh trong huyện trung tâm vẫn cứ gọi khó một câu. Ba nhà chiếm cứ, cùng nhau tạo thế càng ba chân, thế trận vô cùng khó mà phá vỡ được.

Chỉ có đợi một trong ba nhà đạt tới trình độ không thể cứu vãn, mới có thể phá trận mà tiện vào.

Tỷ như lão đại Kim gia ba mươi sáu năm trước, sắp suy yếu tới tận đáy. Tài lực không đủ, vũ lực thối nát, để thêm vài năm, chắc chắn tự mình đè cho sụp đổ. Thời điểm đó Lệ, Thúc hai nhà cũng tin tưởng như vậy và không muộn động vào con thú sắp chết kia. Chỉ có ở ngoài ngầm cho dầu vào, cho ngọn lửa ở Kim gia cháy càng lớn.

Nào đâu lòi ra Kim Phú Nhân tài kinh doanh kinh người, Kim Vũ Huy ngoại gia võ lực thiên tài!

Đất nước Niên Xuân này và tất cả các nước bên cạnh, đều lấy tài võ làm mốc. Phải có tài lực mới có thể định đoạt ở bình thế, võ lực bình định loạn thế. Lúc suy yếu nhất Kim gia vậy mà đồng thời suất hiện hai cái thiên tài.

Thế cờ đã định, Kim gia lại bất ngờ xoay chuyển, ngược lại Lệ gia vô cớ xuống đài cả họ gần như bị diệt hết! Chúc gia nhân cơ hội nhảy vào tranh miếng canh.

Mai gia tình thế sẽ giống với Chúc gia ngày trước. Có điều khó hơn trước rất nhiều, vì triều đình đã ban bố một số chính sách nhắm vào việc các gia tộc có thể nhảy sang chỗ khác đồng thời phát triển. Kim gia cũng vì thế mà quật khởi. Thế đã mạnh lại càng mạnh thêm, xu thế muốn áp đảo hai nhà còn lại.

Tranh đấu với con quái vật khủng bố như thế, Mai gia chủ hi vọng cũng gần như phải tuyệt đi rồi. Kim gia lớn mạnh quá sức như vậy, đánh bại là chuyện không thể xảy ra, mà thay cho hai nhà kia thì cũng bị quái vật Kim gia đè ép!

Tin xấu bên trong nội bộ Kim gia một ngày bỗng phát ra, ngoại gia muốn được làm nội gia. Triều đình mong muốn nhà nhà đua tiếng, đua sắc không phải một mình độc bà như Kim gia đây. Cũng đã có nhúng tay vào, tạo áp lực bên ngoài. Cuồi cùng là thế lực đằng sau hắc y nhân này, nhiều hôm trước đã qua hắn liên minh với hai nhà kia, mục tiêu cùng diệt cái gai Kim gia!

Mai, Thục, Chúc võ giả ba nhà điều động đuổi theo. Còn ở tổng bộ liên hợp với các nhà khác đồng thời trèn ép cửa hàng nhà Kim.

Trái ngọt kết ra, chỉ khi nào đầu Kim Phú Nhân chết! Kim gia như rắn mất đầu, ba nhà họ coi như mới kế gối nằm cao mà ngủ.

- Một đời phong hoa, không có được trong trang sử để con cháu thiên hạ nhớ tới. Thì ngươi vẫn là đối thủ kinh người để bọn ta nhớ hết phần đời về sau, Kim Phú Nhân!

Mai gia chủ cảm khái khen Kim lão gia, hai vị gia chủ nọ cũng chả có dị nghị gì. Còn đồng cảm theo, nhất là Thúc gia chủ, có Kim Phú Nhân đối thủ kia mới có hắn ngày hôm nay mà.

- Vậy được rồi, nhiệm của ta cũng đã hết, mạn phép cáo từ.

Hắc y nhân đi khỏi cửa, nhảy một cái đã đi tận đâu mà không thấy.

Mai gia chủ đứng ngoài phòng nhìn bầu trời đỏ, Chúc gia chủ nhìn ra cửa sổ bên cạnh cũng có thể thấy. Thúc gia chủ lão niên điềm đạm ngồi trên ghế thưởng trà một mình. Trong lòng ba người đêu hiện lên tiếng nói mong đợi kết quả!

- Một ngày đường nữa tổ hợp đội của chúng ta sẽ cách đích là rơi khoảng 50km. Đã không còn xa nữa để chờ đợi kết quả rồi.

Bạn đang đọc Trường Tam Ca sáng tác bởi LaoSon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaoSon
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.