Vận mệnh bắt đầu
- Kẻ thù hay đồng minh?
Trường Thanh cũng không rõ, chỉ nhìn về Sói Sắt Rèn, thấy nó không có phần quan tâm tới mình luôn giữ sự tập chung về nơi phát ra âm thanh ngày càng gần. Trạng thái giống gặp phải đại địch nguy hiểm có thể ảnh hưởng tới tính mạng nó vậy.
Những con sói khác lâm vào tình thế lưỡng lự, đứng im tại chỗ, con mắt lam vẫn khát khao nhìn Trường Thanh.
Không kể nữa lý do, chỉ biết đây là cơ hội thoát thân! Trường Thanh tiếp tục vận sức vung thương ra một vòng, ném con sói bạc vừa rồi bị hắn đâm vào bụng kéo ra vòng vây.
Phải nói con sói kia nặng kinh khủng, vứt bỏ nó ra làm thân thể Trường Thanh nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tốc độ cũng cải thiện triệt để, mấy chốc chạy đi mất, cho màn đêm nuốt chửng lại.
- Tiểu tử này vậy mà chạy vào sâu bên trong rừng Dã Phương. Mong chạy không có xa, để ta còn tìm cho dễ.
Kim Vũ Hùng nhìn về hướng Trường Thanh chạy mất, đau đầu nói.
Nếu thực sự lạc vào sâu trong rừng, chính hắn còn sợ không giám vào nói gì đi cứu người chứ.
Ú u u
Sói Sắt Rèn hú lên tiếng dài, tỏ rõ lời mời khiêu chiến.
- Nhiều ngày ngứa ngáy, cuối cùng nay ta mới được vận động gân cốt rồi!
Kim Vũ Hùng oai vệ đứng trong bụi đất, tay rút đao ra khỏi vỏ, mặt trở lên đỏ bừng, càng làm nổi trội vết sẹo dài trên mặt hắn, khiến hình tượng của hắn như một hung thần thức tỉnh vậy.
Đao đã được rút ra! Khình khí theo nó bùng phát ra mãnh liệt, thổi phất phới quần áo Kim Vũ Hùng.
Tại trán, vệt ánh sáng đỏ nâu thắp sáng dần lên, với nó quanh thân Kim hung thần được phủ lên tấm màn hư ảo.
- Lại đây mua vui cho lão tử!
...
Ánh trăng treo trên cao, rũ ánh hào quang xuống theo một cách mờ ảo.
Trường Thanh mồm thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa, mắt có chút hoa mò theo ánh trăng như tìm kiếm thứ gì đó.
- Nhọ nồi rốt cuộc ở đâu rồi?
Hắn nói không thành tiếng, chỉ thể gào thét bên trong lòng mình.
Đã một lúc chạy khỏi bờ xuối, nhưng hắn tình trạng bây giờ cũng chẳng mấy khả quan. Nội lực tiêu hao nhiều, làm cơ thể mệt hơn bình với bình thường. Gai trên người thì không giám gỡ ra, sợ khi gỡ hết máu tùm lum bắn hết, thì trời cứu nổi Trường Thanh.
Biết được tình trạng bản thân, Trường Thanh giờ mới loay hoay tìm thảo dược cầm máu.
Mà thế đéo nào hắn đi lâu vậy rồi vẫn không thấy loại giống hình trong sách mà Tiểu Mai cho đọc.
Thực ra hắn không có biết, vì lúc nãy hoảng quá mà hắn chạy qua rất nhiều chỗ có nhọ nồi mọc. Còn bây giờ hắn đã chạy xa khu vực bờ xuối, việc tìm cũng rất khó, lại thêm việc ánh sáng mờ ảo của vầng nguyệt lẫn thảm thực vật tươi tốt ở đây. Khó lại thêm khó.
Trường Thanh mệt mỏi quá độ, may mắn nhờ Hắc Thương làm chỗ tựa mới đứng được vững.
- Hay chạy về nơi dựng trại?
Suy nghĩ rất hợp lý, rất thích hợp với thời điểm hiện tại.
Bất quá khi đầu nhìn lại xung quanh, mới giật nảy mình khi phát hiện chỗ nào cũng hoàn toàn giống nhau. Các hàng cây cối cao hơn đầu người, tiếng gió thổi hòa cùng với âm thanh ban đêm. Hoàn toàn không thể xác định đông tây nam bắc!
Trường Thanh đã biết mình bị lạc rồi, tâm trạng của hắn tiếp tục bị rối mù lên.
Giờ đi tiếp hắn sẽ chết vì mất máu, đứng đây đợi cũng có thể từ từ mất máu chết hoặc bị con vật nào đó nhảy ra vô giết. Có rất nhiều khả năng sẽ xảy ra, việc tới hay không tương lai sẽ biết rõ.
- Đứng hay đi đều có nguy hiểm cả, thà vậy tự giác đi một lần, nhỡ đâu may mắn ta lại an toàn.
Suy nghĩ thật nhiều, vẫn là chọn việc lết thân tàn của hắn tiếp tục đi về phía trước!
Lựa chọn như vậy, có lẽ là rút kinh nghiệm từ cuộc giao đấu vừa rồi, hắn ăn phải bao nhiêu khổ đến giờ vẫn trên người.
Truy tìm còn đường, chứng minh nó cảm thấy vui hơn bước lên con đường đã được mở sẵn. Hoặc khi cảm giác chiến đấu, khao khát sinh tồn ngay khi bản thân bị dồn vào ngõ cụt. Tất cả đều là phần rất độc đáo mà hắn tìm ra trong buổi tối này.
Những cảm xúc đó đến rất đột suất, cứ tự nhiên suất hiện trong đầu hắn như vậy, tuy nhiên Trường Thanh lại cảm thấy nó gần gũi. Hắn có chút nghĩ thoáng qua, nếu thưởng thức nhiều thứ cảm xúc thú vị khác nữa. Ký ức hắn tất sẽ quay trở lại!
Trường Thanh đã tiếp tục đi, tuy vậy cũng không thể đi trong vô định được. Hắn thử nhìn lại con đường đằng sau lưng hắn. Đánh giá, tìm kiếm xem có thấy được lại vết máu mà hắn để rơi xuống không. Hoặc tìm kiếm những loại vết tích, như cỏ bị hắn dẫm nát.
Điều khiến Trường Thanh chấn kinh, mọi dấu vết, kể cả vết đất hắn cố tình tạo ra, đều được lau đi sạch sẽ. Như chúng vốn không tồn tại.
Đúng lúc này hắn cũng phát hiện ra, lý do đoạn đội của Kim gia lại không có giống với hôm qua cách làm. Bởi sự quỷ dị và nguy hiểm của khu rừng rất cao, cho lên mới tạm phải dừng lại tại vìa ngoài!
- Ha, ha...!
Trường Thanh bỗng tự nhiên cười to thành tiếng, nhưng sức lực hắn được cái không chịu nổi cũng chỉ đành cười chút.
Mất hết hy vọng như vậy đã một phần tạo thành đả kích cho một kẻ truy cầu mạng sống của mình bằng mọi giá như Trường Thanh. Đánh cho hắn thành kẻ tâm thần rồi không?
Không! Vốn dĩ hắn đã chẳng có hy vọng gì về kỳ tích. Hắn tìm vết tích, cũng chỉ khẳng địch kỳ tích đã không diễn ra.
Vậy thì đi tiếp, đi thẳng một đường đó, băng qua trăm ngàn đại thụ cũng được. Máu cạn trí còn!
...
Kim Vũ Hùng thân thể chìm ngập trong quang mang, bên ngoài đánh giá, thấy hắn là một con gấu thân to tận 2m.
Thú vị ở chỗ tuy tay gấu nhưng có thể cầm lên đại đao bóng loáng, khả năng sử dụng chả khác mấy so với tay con người.
Khi biến hình thành loại trạng thái gấu, mỗi khi Kim Vũ Hùng ra sức chém về đối thủ, đường đi qua của đại đao, đều để lại vết xé toạc của không khí.
Đối thủ của hắn cũng không vừa, Sói Sắt Rèn thân thể có chút bé hơn, nhưng với trí tuệ của nó. Đã phát huy nhược điểm trở thành ưu thế, gây độ khó chịu vô cùng cao cho Kim Vũ Hùng.
Mỗi lần Kim Vũ Hùng Vung đao ra, chỉ cần né được nó tất né, sau đó từ miệng lẫn toàn thân, bắn ra vô số cầu lửa lẫn tiễn lửa đánh vào con gấu màu đỏ!
Tuy nhiên Kim Vũ Hùng thuộc vào võ giả lão làng, dù không thể đột phá tầng trời mới nhưng cũng phát triển bề ngang của cảnh giới.
Sử dụng các thủ đoạn thuần thục, biến hóa ứng với kịch biến.
Kim Vũ Hùng tung ra một đao! Soi Sắt Rèn dễ dàng né tránh. Chưa dừng tại đó, nhân cơ hội Kim Vũ Hùng chưa kịp thu đao, Sói Sắt Rèn lao bổ vào, muốn để lại một chút vết tình yêu.
Hổ Hùng Thanh Âm!
Kim Vũ Hùng khi mở miệng ra gầm, chân thân gấu đỏ cũng làm theo. Tiếng gầm vang dội như được độ thêm cặp loa, trong nó ngập tràn khí thế hùng uy của chủa tể sâm lâm, bá đạo của một đồ tể!
Sói Sắt Rèn trở tay không kịp, dính trọn bộ âm thanh đồng thời bị khí áp đẩy đập xuống đất!
Gấu đỏ nhân cơ hội này, hai tay cầm đao lên, thế như muốn bổ đôi người Sói Sắt Rèn ra.
Keng! Keng!..
Ngoài xa, bốn con sói bạc đồng lòng tiếp tục bắn gai, muốn tiêu diệt gấu đỏ bảo vệ thủ lĩnh.
Võ Sư và Võ Đồ hoàn toàn khác biệt, Trường Thanh đối với những cây gai này không thể không chú ý. Kim Vũ Hùng mặc sức làm ngơ để chúng bắn vào, còn hắn sức đã tích đủ, đã đến lúc chém ra một đòn bổ đôi!
Thực sự chém chết Sói Sắt Rèn, Kim Vũ Hùng cũng như thuận lợi hoàn thành giải quyết vấn đề hắn tạo ra.
Chỉ là cái nhiệm vụ tiếp theo của hắn sợ vượt qua ý muốn ban đầu rồi.
Trường Thanh kéo thân tàn đi sâu trong rừng, mỗi bước đi đều thể nói nặng nề như nghìn cần đặt vào. Con mắt hắn tối lại thêm tối hơn, đôi môi nhợt nhạt, mặt xanh ngắt khi thiếu máu nuôi dưỡng.
Đi trong bóng đêm, hắn rất bắt mắt, ánh sao cùng với ánh sáng của mặt trăng mỗi khi chiếu vào hắn. Đều có sự lấp lánh từ những cây gai bạc vẫn luôn ghim lên người. Không hắn chỉ một màu bạc lấp lánh, còn có chút màu của máu.
Uỵch!
Cuối cùng Trường Thanh đã hết sức, hắn cả người ngã xuống mắt đất.
Từ mũi hắn có thể ngửi thấy mùi của các loại cỏ và hoa xung quanh, mùi vị đất ẩm theo như sách tả thì giờ hắn mới ngửi thấy được.
Hắn buồn ngủ, khi con mắt không thể nào cố mở thêm, để duy trì ánh sáng cho hắn. Lồng ngực, bụng, hai chân, hai tay của hắn đều đau nhức, khi mà Trường Thanh ngã xuống, những mảnh gai bạc bị tác động đẩy vô trong. Làm vết thương càng nghiêm trọng cũng đồng thời nan tới các cơ quan nội tại ở sâu bên trong!
Đau đớn lắm, uất ức lắm và không lỡ trong lòng Trường Thanh có nhiều. Vẫn không cản nổi hắn tiến vào giấc mộng...
Trường Thanh tưởng tượng đời hắn đến đây là tàn, nhưng không biết đây mới chỉ bắt đầu.
Một con thỏ từ bụi rậm gần đó nhảy ra, cả người nó như làm từ ánh sao hay sao, mà lại lấp lánh đến như vậy. Đặc biết nhất tại trên trán của em nó, có hình là một đóa hoa liên đỏ.
Cắp mắt như hai hột đen to nhìn khuôn mặt trắng bệch của Trường Thanh, chiếc mũi hồng nhỏ ngửi ngửi lên tay hắn chạy dần gần tới mặt, như đang muốn tìm kiếm thứ gì.
Thông qua mũi, chú thỏ đã phát hiện ra thứ mình muốn. Tuy nhiên nó đã bị Trường Thanh đè lên, với cơ thể chỉ to bằng bàn tay người lớn của nó. Dù đã cố gắng nhưng thật không đáng kể để kéo Trường Thanh lật ra.
Đã hết cách rồi hay sao ý.
Nó chọn nhảy người lên, ôm sát vào mặt Trường Thanh. Để hình sen đỏ trên trán nó, trán chạm trán.
Có sự tiếp súc đó, một luồng ánh sáng được sinh ra mắt thường có thể thấy! Nó nuốt chọn từ thỏ lẫn người vào bên trong, xong rồi biến mất như chưa hề có gì xảy ra.
Truyện Trường Tam Ca tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | LaoSon |
Thời gian |