Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảm xúc mãnh liệt, làm ta thích thú!

Tiểu thuyết gốc · 2815 chữ

Sói bạc phóng gai, như gatling nhập thể, nã đạn liên hồi, tuyệt diệt đường sống của con mồi, khiến chúng chấp nhận số phận bị vô vàn nỗ thủng!

Thanh gai bạc của chúng độ bền ngang với sắt thép thông thường, độ dài rơi khoảng 12cm với kiểu hẹp mỏng, khiến cho chúng rất thuận lợi được phóng đi với tốc độ cao.

Trường Thanh vung thương không ngừng nghỉ, phải nói Hắc Thương của hắn được chế tạo từ vật liệu rất tốt! Chém sắt như chém gỗ vậy, nghe thì hiệu quả không cao nhưng lại rất tốt đó.

Tuy nhiên việc số lượng gai bạc được bắn ra từ mười con sói, lại là một con số không thể cứ vung thương là cản được. Chưa nói tới hắn vung bên này, sẽ hở bên khác, vẫn may chỗ yếu hại có nội lực bọc quanh bảo vệ. Bất quá tu vị hắn hạn chế nội lực phóng suất, lại vừa chìm trong thỏa mãn tiêu hao có phần nhiều nội lực, hiện giờ dùng, có thể tiếp ứng ra được bao lâu thời gian mới quyết định. Phải nói tuyệt cảnh đã tới gần.

- Ta không tin các ngươi có thể không ngừng bắn ra thứ này đấy!

Trường Thanh ầm ỹ trong lòng một hồi đó, nhưng sự nhức nhối từ các vết thương đang ngày càng gia tăng. Khiến hắn phải thở dốc, cắn răng chịu.

Bão đạn vẫn không ngừng róc rách rơi, chưa hề có dấu hiệu dừng lại.

Hãm trong vòng vây tiếp tục thời gian nữa, tin mạng nhỏ Trường Thanh không còn để hưởng!

Càng ở tình thế sinh tử đe dọa này, bình thường người rơi vào hoảng loạn, sợ hãi. Còn Trường Thanh đứng trước cơn mưa đạn bạc, tinh thần lần thứ hai lại lên cao hơn.

Cơ bắp mệt mỏi khi một ngày luyện tập tăng cường chiến đấu vật lộn với đám soi bạc không ngừng nghỉ. Đấu óc choáng váng khi tiếp nhận quá nhiều tri thức, thần kinh lúc nào cũng căng cứng để kịp thời đưa ra chỉ đạo xuống bên dưới.

Giờ đây hoàn toàn biến mất, chính là còn duy nhất chiến ý trong tâm, nội lực không tăng nhưng lại có đập vỡ bờ đê gào thét chảy quanh cơ thể. Việc gào thét cầu đường sống tại sâu bên trong tâm hồn đã khiến cơ thể hắn nhẹ nhàng tràn ngập.

Như vậy càng khiến Trường Thanh cảm thấy hưng phấn khi được chiến đấu, khát vọng sinh tồn càng làm con tim hắn rạo dực.

Lại thêm lần nữa, ảnh mắt đen của Trường Thanh biến dạng ra loại khí chất khác.

Không phải sự đọng lại trầm tĩnh khi thưởng thức cơ thể múa theo nhịp điệu thương, kiểu đắm chìm trong võ học. Là hiện tại sự cuồng dã, niềm thỏa thích khi được tẩn hưởng cảm giác mới lạ trong đời sống!

- Ha!

Quát lên môt tiếng to chói.

Tố chất thân thể càng được Trường Thanh tiếp tục phát huy lên một tầng nữa, chân hắn làm đòn bẩy, đẩy hắn như mũi tên phi thẳng phía trước.

Keng, keng, keng,...

Với sự ngăn chặn con đường của gai bạc, Trường Thanh tiếp tục xoáy Hắc Thương thành từng vòng, đảo qua trái phải không ngừng luân phiên. Còn bên lưng yếu hại nhất thì hắn bỏ mặc không quan tâm tới!

Tấn công nhanh, đôi khi tiểu tiết buộc gạt bỏ ra.

Thực chất vì trình độ thương pháp của hắn mới chỉ tới việc dùng thành thạo. Vẫn nhập khuôn theo thứ bản thân mình học nhưng được cái trình độ cao hơn so lúc mới tiếp xúc, còn đâu chưa đến kiểu biến hoá ứng với vạn hóa.

Có là nói thế, điểm yếu hại Trường Thanh vẫn luôn quan sát chú ý tới. Một khi vị trí những nơi đó nguy hiểm, nội lực nhiệm vụ sẽ thổi bay chúng ra.

Tiếng va chạm của kim loại, ngày càng vang trói to đậm thêm. Tốc độ Trường Thanh ít phần nào giảm xuống dưới dốc, khởi đầu 4m/s tới giờ so lúc đi bộ vẫn nhanh hơn tẹo.

Hắn hướng tới là hai trong những nơi tụ tập sói bạc nhiều nhất, số lượng ba con.

Mà khi ba con sói này phát hiện Trường Thanh tiếp cận chúng, đương nhiên chúng sẽ đưa ra biện pháp. Chạy chỗ là không được, vì loại của chúng mỗi khi bắn lông sắt ra là không thể đứng lên di chuyển được thêm. Phương án chính xác nhất là chọn sự cuồng bạo nhiều hơn nữa, càng thúc dụng sợi gai trên người mình sinh trưởng lẫn phóng đi với tốc độ viên đạn từ nòng súng đi ra!

Ánh mắt đen sáng lên! Chịu đựng tuy ngắn hạn nhưng vẫn là rất đau. Có điều cũng tìm tới cơ hội, thực hiện một đòn kia.

Trường Thanh đột nhiên dừng lại việc xoay tròn Hắc Thương.

Tay phải nắm chặt thân thương, vị trí góc của đầu thương ngày một hướng về mặt đất.

Phịch

Cắm Hắc Thương sâu vào trong mặt đất, chân tiếp tục bật cao. Không phải tăng tốc mà Trường Thanh để trèo lên cao chồng cây chuối, tay nắm đít thương tạo điểm tựa, vì thế tạo thành chữ I.

Đạn pháo của sói bạc nhất thời mất mục tiêu tấn công.

Sói bạc sợ hãi, vội vàng thu lại năng lực.

Nhưng đống gai đó đã phóng đi không thể thu hồi, ào ạc loạn xạ va vào nhau. Đặc biết nhất chỗ Trường Thanh đánh đến, cây gai bạc bị đám sói bắn ra có uy lực lớn nhất, xối xả nhất!

Dù bị ba bên cản lại chút ít, đa số vẫn sẽ tiếp túc phi thẳng tới, con sói đứng một mình kia!

Với uy lực cùng số lượng đông đảo, con sói này không tránh từ trước chắc chắn sẽ chết!

Như vậy kế hoạch Trường Thanh lập ra sẽ thành công. Kế hoạch này hắn lập ra rất đơn giản, dựa trên phán đoán của mình, rằng sói bạc khi phóng gai bạc sẽ không thể tự do di chuyển. Nếu vậy thì khi đó hắn có thể làm ra một số điều có hiệu quả phá khỏi vòng vây, như cho chúng bắn chết nhau.

Kế hoạch nào cũng phải có sở của nó, giờ cơ sở có , Trường Thanh mới có suy đoán nhưng lại không biết việc đúng sai và độ hiệu quả. Vì lẽ đó hắn hung hãn lao lên cứng đối cứng, xác minh thực hư.

Việc chọn lựa mục tiêu Trương Thanh đương nhiên không tùy tiện. Tuy có lộ mặt sau, nhưng lại chỉ con đơn cô thế cô nhất tấn công vào, mức độ nguy hiểm không cao như để về phía ba với hai con.

Ba sải chân nữa là tới hướng ba con sói bạc hạ mình, Trường Thanh chắc chắn việc đám sói chỉ thể đứng đó phóng gai.

Bước thứ nhất thành, bước thứ hai cũng chuẩn bị thành công ngay khi con sói đứng cô độc kia chết, vòng vây này sẽ không giữ được hắn.

Miêu tả dài dòng, hết thực chỉ diễn ra thoáng chốc. Chiến đấu sinh tử lúc nào cũng vậy, tuy bề ngoài đơn giản, bên trong lại có rất nhiều thứ diễn ra đồng thời!

Phải nói những lúc cảm xúc như vậy, Trường Thanh lại cho thấy bản thân mình phát triển nhanh đến nhường nào! Từ việc chỉ có dựa vào cơ thể, ưu thế mặt công kích hắn lao vào quần đánh với đám sói(như chương trước) để rồi chính mình vẫy vào vòng vây. Có điều giờ hắn đã có thể biết sử dụng kế hoạch để chiến đấu, nâng cao ưu thế của mình. Đó chính là trí khôn!

- Hả!

Trường Thanh, Kim Vũ Hùng bất ngờ kêu lên.

Con sói kia định sẵn buộc phải chết, vì số gai trên người nó, có khi nhiều hơn Trường Thanh mấy phần lận. Như chính nó còn tự làm bản thân mình bị thương nữa!

Không dừng việc bất ngờ đó, nhữnh nơi phát ra vết máu đỏ dài trên thân nó, miệng vết thương đang chuyển màu thành loại cam đỏ. Không khí xung quanh như bị chính thứ chuyển skin này bị biến dạng.

Hoàn thành việc biển đổi hiệu ứng cơ thể, con sói bạc với những vết thương dài ngắn trên thân thể trước kia bắt đầu khép lại, tuy nhiên theo đó cơ thể nó bị thua nhỏ đi vài phần.

Trường Thanh chân hạ xuống đất, lưng thẳng tay cầm thương dài qua đầu, quần áo tung bay theo gió.

Hắn cảm thấy may mắn vì bản thân không lựa chọn con sói trước mặt, chẳng thể vui mừng vì biết bản thân khó có cơ hội xoay chuyển.

Con sói phát quang đứng một mình kia, làm hắn cảm nhận được thứ nguy hiểm.

Gai sắt thu nhỏ giống với ban đầu, việc dày như cũ là không thể, bộ lông bạc của chúng đã mỏng đi nhiều phần. Và cái thân thể to như con trâu kia của chúng, cũng nhỏ đi nhiều.

Húu.

Con sói phát sáng cam đó kia hú lên tiếng dài, như có chỉ đạo gì xuống với đàn.

- Không ngờ ta lại dẫn tới một đàn có Sói Lông Sắt biến dị!

Không trùng hợp tự nhiên Trường Thanh cầu được ước thấy, hoàn toàn do Kim Vũ Hùng tìm dụ dỗ đám sói kia chạy đến nơi này. Mục đích chỉ có nhằm đo lường thực lực của vị võ giả họ Trường này. Bất quá để đảm bảo kết quả chính xác nhất, lại không quá tổn hại gì ảnh hưởng tới chiến lực sắp tới. Kim Vũ Hùng mới đặc biệt chọn đám sói này.

Sói Lông Sằt thuộc loài phổ thông, đặc tính dễ thấy nhất từ bọn này, được cái to ngang trâu thịt vậy cũng rất dày, tấn công cũng chỉ đơn giản gồm đánh thường và bắn gai. Nhược lại có nhiều cái, kể ra thì có tù ở những lúc xả gai, thính lực và thị giác đều bị hạn chế, trí khôn có hạn lên dễ bị Kim Vũ Hùng đuổi cho Trường Thanh.

Loại sói này mỗi một con thì ngang trình độ một vị Võ Đồ nhị phẩm. Tuy nhiên khi chúng đi săn cùng nhau, đạt như kiểu mười con này Võ Sư ngũ trọng trở xuống còn phải ngao ngán. Vì nó quá khó chịu và khó giết, giết được cũng không mấy lợi ích để đánh đổi, cho lên nó hay được lựa chọn trở thành vật luyện tập phổ biến. Kim Vũ Hùng nhìn được năng lực này, mới dẫn phát trúng tới đây.

Dị chủng lại vấn đề khác! Chúng có đặc điểm của loài, nhưng lại có những khả năng bình thường loài không sở hữu. Trường Thanh gặp là loại dị thú thường gặp nhất bên trong các loài dị thú của loài Sói Lông Bạc, tên Sói Sắt Rèn.

Như tên, loại này đặc điểm tạo ra nhiệt lượng nghìn độ C, sức phá hủy rất cao, tốc độ lại càng mau.

- Muốn tiến tới trạng thái kiểu vậy, cũng không hề dễ dàng. Phải coi cơ thể làm nguồn năng lượng, muốn tạo lửa thì phải cần tác nhân bên ngoài. Tỷ như không ngừng hoạt động mạnh, dính phải các vết thương để cơ thể nóng lên nhất định. Như vậy mới có thể bùng phát lên ngọn lửa dữ dội nhất! Lý do nó mới chịu đỡ đòn đầu tiên của tiểu tử họ Trường, cũng chịu một mình đứng trong nguy hiểm như vậy. Trí thông minh làm bản thân sử dụng thành thạo khả năng, như vậy đã có sự lột xác, thoát khỏi hạn chế giống loài, dị thú như vậy chỉ có để Võ Sư cửu phẩm đánh.

Kim Vũ Hùng có chút sợ hãi và cảm khái, nếu như con dị thú kia thành công thănh cấp, thì dù hắn dốc hết vốn liếng cũng không đánh được nửa phần. Cũng may hiện vẫn trong tầm tay của hắn có thể đồ khiển được.

Kim Vũ Hùng không tiếp tục quan sát, hắn chân dồn lực, đạp cho cành cây gãy rời vỡ nát thành nhiều mảnh. Hắn như được khẩu pháo thần công bắn phóng đi vậy, nghiền ép không khí bay thẳng vào chiến trường.

Với trí thông minh kia, con Sói Sắt Rèn kia đủ phát hiện ra hắn. Không làm hại Trường Thanh, là đợi Kim Vũ Hùng thứ nguy hiểm tới nó xuất hiện.

Kim Vũ Hùng không thể để Trường Thanh gặp nguy hiểm, như vậy không tốt lành gì. Dị thú Sói Sắt Rèn chẳng giám tiến công vô định, nó sợ chẳng may thứ nguy hiểm nó cảm nhận sẽ nhân lúc đó mà đánh tới. Hai bên đều có mục tiêu, không thể không đánh.

Trường Thanh thì lại không rảnh rỗi, nghĩ lại chuyện trước tính cho chuyện sau.

Hắn hiện vô cùng chật vật, đàn sói đang chơi trò tiêu hao chiến với hắn. Chúng đi xung quanh hắn, lần một lần hai và nhiều hơn nữa, khi có cơ hội đều thay nhau thống hạ sát thủ với hắn.

Cái tốc độ đó của sói bạc, cũng chỉ là cục sương hơi khó gặm. Để bình thường, Trường Thanh tin một vài cơ hội đều có thể xử được.

Tuy nhiên cái nguy hiểm hơn lại là Sói Sắt Rèn, nó toàn thân phát ra quang mang đỏ cam, rất nổi bật trong không gian mờ ảo buổi đêm này. Trường Thanh không biết thứ nguy hiểm này sao chưa có làm thịt hắn, chỉ đứng im đó.

Cứ vậy nó khiến tâm thần Trường Thanh nặng nề vô cùng, làm gì cũng sẽ sợ tới việc đánh con sói này như thế nào.

Bỗng một ý nghĩ bỗng lóe trong đầu, con mắt đen vì thế sáng lên chút, Trường Thanh cuối cùng quyết định hành động tiếp theo của mình.

- Không nghĩ được nhiều nữa, chỉ liều thôi!

Phù một ngụm khí, hơi thờ hổn hển bị hắn cố gắng ép lại cho đều, hai tay xiếc chặt lấy Hắc Thương sợ nó bị bay mất đi vậy.

Cơ thể điều chỉnh tới tư thế khi vung thương, bổ từ trên xuống dưới.

Trường Thanh tinh thần tập chung thêm một lần nữa, không để mối đe dọa ảnh hưởng tới tâm lý của mình.

Thình thịch...!

Bên trong lồng ngực, trái tim như trống trận ngân vang bản ca hào hùng. Dòng máu đỏ, nó sôi trào đi qua các ống mạch dẫn tới các bó cơ đang bị siếc chặt lẫn nhau.

Thứ cảm giác này, loại cảm xúc đó, như cuối cùng đã đánh thức một đồ vật nằm sâu bên trong linh hồn Trường Thanh. Theo sự thức tỉnh ấy, khóe miệng hắn vô thức cười mỉm.

Trường Thanh xoay người theo sau, vung một một thương, ngay lúc có một con sói bạc đang lao vào tấn công hắn.

Nó vẫn giữ tư thế vồ, một chân trước vẫn còn dơ lên, nhưng tại vì đầu thương bén nhọn quá nhanh khiến nó không kịp phản ứng. Đến lúc nó biết nguy hiểm, thì Hắc Thương đã ghim lên đầu nó.

Keng!

Tiếng kim loại vang trói lên.

Sói bạc bị đanh liệt ra đất, hấp hối giữ lại hơi tàn, nhưng máu từ vết chém của Hắc Thương để lại, liên tục chảy. Sớm muộn gì cũng sẽ chính thức chết thôi.

Hành động này của Trường Thanh, đã kinh động tới Sói Rèn Sắt và cả nhữnh con còn lại.

Sói bạc có phải vì trả thù cho đồng bạn hay chỉ sợ con mồi chạy mất, thì chúng đồng thời lao vào, muốn xé xác luôn Trường Thanh.

Sói Sắt Rèn chân cử động lên.

Trường Thanh gào thét trong lòng, mũi thương đâm vào bụng con sói chạy tới gần hắn nhất, hai chân hắn điên cuồng chạy đùn cả thứ đồ kia đi theo!

Grao!

Sói Sắt Rèn cuối cùng gầm lên, Trường Thanh đã đánh vỡ giới hạn mà bản thân nó cho phép. Nó chuẩn bị chính mình làm thịt cái con mồi này.

Ầm! Ầm!

Đột nhiên tiếng động như pháo nổ vang lên không ngừng truyền tới, đều do Kim Vũ Hùng chân đạp ra. Nó quá bắt tai, Sói Sắt Rèn, Trường Thanh đều quay lại nhìn sang

Bạn đang đọc Trường Tam Ca sáng tác bởi LaoSon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaoSon
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.