Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi ngọn núi kia hái sơn trà 2

Phiên bản Dịch · 1089 chữ

Con ném bất cứ bản nào vào giang hồ, đều có thể dẫn phát một trận gió tanh mưa máu, ngươi dành thời gian luyện một chút, nói không chừng ngày mai sẽ là cao thủ, xem đi, cha cũng thật lòng thương con mà.

Nhét ngân phiếu vào người đi, mấy chiếc ngọc bội bên hông ngươi cũng đáng hơn mấy trăm lượng hoàng kim, không có tiền thì mang ra tiệm cầm đồ bán đi, ăn ngon uống ngon không thành vấn đề."

Ngay từ đầu Từ Phượng Niên còn cảm thấy thật không tệ, kiểu du ngoạn này chính là cả đường thuận lợi, không lo lắng xài tiền như nước, còn kết giao các mỹ nhân thuỳ mị hiếm lạ, kết bạn với những hào kiệt danh chấn thiên hạ, cùng xưng huynh gọi đệ với các đại hiệp nổi tiếng trong chốn võ lâm, nghĩ thôi cũng thấy vui rồi.

Nhưng về sau con mẹ nó mới biết, mình căn bản chính là một con dê béo mặc người chém giết, ai thấy cũng thương, ai thấy cũng chém, càng về sau, tác dụng duy nhất của những cuốn bí tịch kia chính là kéo xuống để chùi đít.

Còn sót lại nửa bản "Thôn Kim Bảo Lục" nhìn ngang nhìn dọc nghiêng y hệt thiên thư, cuối cùng phát huy được tác dụng, trên đường về gặp được Bạch Hồ Nhi Kiểm còn đẹp hơn bất kỳ hoa khôi Lăng Châu nào, "y" biết hàng, đáp ứng lấy nửa bộ " Thôn Kim Bảo Lục ", hộ tống hắn về Lăng Châu.

Non nửa năm Từ Phượng Niên cuối cùng cũng gặp được cao thủ chân chính không có ý đồ xấu nào, trăm phương ngàn kế lấy lòng, song Bạch Hồ Nhi vẫn lạnh lùng xa cách hắn, ngay cả đi đường cũng cố ý kéo ra một khoảng cách lớn, trừ phi gặp được giặc cướp ngu ngốc cản đường, nếu không tuyệt không nói lời nào.

Từ Phượng Niên đi vào trong chuồng ngựa, cho con ngựa què một nắm cỏ, khẽ thở dài: "Hồng Thố ơi Hồng Thố, nếu như bị Nhị tỷ nhìn thấy một Hãn Huyết Bảo Mã mạnh mẽ bị tra tấn thành dạng này, khó đảm bảo sẽ không cho ta hạt dẻ ăn."

3 năm nay, một ưng một ngựa, cộng thêm lão bộc mắt mờ có mà như không có, chính là toàn bộ thứ mà hắn có.

Từ Phượng Niên cho ăn chốc lát, nghĩ đến mật thám trong phủ truyền đến tin tức nói Bạch Hồ Nhi Kiểm còn lưu lại trong thành, bèn chuẩn bị ra vương phủ tìm một chút trò vui đã lâu không chơi.

Lúc hắn còn nghèo túng, thỉnh thoảng sẽ Bạch Hồ Nhi Kiểm đâm hắn một câu "Nếu ngươi là công tử ca thế gia thì ta chính là đàn bà", Từ Phượng Niên không có lý do không đi khoe khoang.

Trước đây khi đi, chỉ cảm thấy ỷ vào chữ Từ đại vương của lão cha cáo mượn oai hùm kia là địa nghĩa thiên kinh, hiện tại còn cho rằng như thế, chỉ là quý trọng hơn mấy phần, dù sao trải qua thời gian đau khổ sống không bằng chết, mới biết củi gạo dầu muối trên thế gian không rẻ.

Lão Hoàng được thế tử điện hạ bồi dưỡng vô cùng ăn ý, dường như biết là sẽ ra ngoài ăn chơi đàng điếm, bèn xoa xoa đôi bàn tay, làm động tác tay nốc rượu.

Từ Phượng Niên hiểu ý cười ha ha nói: "Yên tâm, sẽ không quên mời ngươi uống Hoa Điêu tốt nhất đắt tiền nhất, đi!"

Từ Phượng Niên vừa cùng lão mã phu rời khỏi chuồng ngựa, đã thấy vị lão đạo sĩ nói là thần tiên mà ai cũng tin tưởng kia, không cần đoán, khẳng định lão già lừa đảo này đến để cầu xin hắn thuyết phục đệ đệ đi Long Hổ sơn học nghệ.

12 năm trước chính là Từ Phượng Niên thả chó cắn lão đạo này, bởi vì mẫu thân khi còn sống tin vào duyên phật, không tin đạo giáo, Thế tử điện hạ khá tôn kính tăng lữ, nhưng vừa nhìn thấy thuật sĩ đoán mệnh trên đường, nhất định đập nát sạp hàng, lão đạo Long Hổ sơn này cũng coi như hơi bị xui.

Năm đó lão đạo sĩ mặc bộ đồ đầy rận lôi thôi lếch thếch qua cửa thứ nhất, thiếu chút nữa không giữ được thân đồng tử, lần gặp gỡ kia ban đầu rất không thoải mái, nhưng phần cuối còn tàm tạm.

lúc nhỏ, Từ Phượng Niên trước lúc chia tay lén lút nói lời giáo huấn thấm thía vào tai của lão tổ tông Long Hổ sơn: "Lão đầu, muốn gạt người lừa tiền, ngươi cũng phải bỏ tiền mua một bộ quần áo cho ra dáng, những thiên sư đạo giáo trong các bản tiểu thuyết thần tiên chí dị đều là cao nhân ăn mặc mão vàng đạo bào hay sao, đánh một cái rắm thôi cũng sẽ lập tức vũ hóa đăng tiên đài, ngươi không học được gì sao? Lần sau ngươi còn mặc như vậy đến vương phủ, ta thả chó cắn ngươi như thường!"

Xem ra lão đạo họ Triệu đã có kinh nghiệm, giờ đã mặc một bộ đạo bào mới tinh, mão vàng đỉnh đầu cao ngất, còn tăng thêm một thanh kiếm gỗ đào cổ xưa, bình thường đi đâu đều đón nhận ánh mắt tôn kính mà nửa đời trước hành tẩu giang hồ không được hưởng thụ, điều này khiến cho lão đạo sĩ với gương mặt cứng nhắc không đổi đã ở trên núi suốt mấy chục năm này cực kỳ hưởng thụ.

Từ Phượng Niên không biết lớn nhỏ ôm chầm bả vai của lão đạo, nhẹ giọng gian trá nói:

"Lão đạo lỗ mũi trâu, đệ đệ ta đi Long Hổ sơn là chuyện tốt, nhưng phần thiên đại thiện duyên Long Hổ sơn các ngươi kết giao với cha ta, ngươi không có ý bày tỏ chút lòng thành sao? Nếu không đệ ta đi núi Võ Đang học nghệ cũng không phải là học nghệ sao, dựa vào gì mà phải đi đường xa tới cái nơi cứt chim cũng không có kia? Vừa hay phong cảnh của núi Võ Đang rất đẹp, ta còn có thể thường xuyên đi thăm."

Bạn đang đọc Tuyết Trung Hãn Đao Hành 「D」 của Phong Hỏa Hí Chư Hầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.