Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi ngọn núi kia hái sơn trà 3

Phiên bản Dịch · 1029 chữ

Lão đạo sĩ khó xử, đảo mắt một vòng không thấy ai, lúc này mới lặng lẽ đưa tay vào trong ngực, móc ra một bản cổ tịch cổ xưa ố vàng, không nỡ nói: "Đây là bản "Thừa Long kiếm phổ..."

Chưa từng nghĩ Từ Phượng Niên trở mặt tại chỗ, con mắt hắn cũng không thèm liếc kiếm phổ, đưa tay chỉ chỉ hướng Thính Triều Đình, phỉ nhổ nói: "Triệu lỗ mũi trâu, ngươi cũng quá non rồi, cần bí tịch, dù là luyện nội công hay binh khí, ta cần phải đi chỗ khác sao? Ngươi cũng không ngại mất mặt xấu hổ."

Đã là lão đầu tử sống sáu bảy chục năm, lão Hoàng cũng có ánh mắt đầy nhiệt tình và ngộ tính, bắt chước thế tử điện hạ cùng bĩu môi cười.

lúc này lão đạo mới nhớ lại trong vương phủ có một tòa "Kho vũ khí" được gọi là Thính Triều Đình, giật mình, vẻ mặt xấu hổ, rút tay về, thẹn thùng nói: "Vậy làm như thế nào mới tốt?"

Từ Phượng Niên hạ giọng nói: "Long Hổ sơn có mấy đạo cô trẻ tuổi xinh đẹp không? Tuổi lớn một chút cũng không sao, nhưng chớ vượt quá 35 tuổi, lớn hơn nữa chính là già, bảo dưỡng cho dù tốt, chắc chắn không có tư vị phong tình của phụ nữ lớn tuổi mà đa tình."

Lão đạo kinh ngạc "á" một tiếng.

Từ Phượng Niên nhíu mày, chất vấn: "Thế nào, không có hay là không chịu đưa?"

Lão đạo sĩ nhìn như cực kỳ do dự, song thật ra chỉ trong thời gian mấy chớp mắt, liền nói nhỏ: "Có thì cũng có, đều là đồ tử đồ tôn của sư huynh đệ ta, từ trước đến nay bần đạo ta thu đồ là thà ít mà tốt, cho nên mạch của ta đệ tử cực ít.

Nhưng nếu thế tử có ý tưởng muốn nghiên cứu đạo học, bần đạo đương nhiên không ngại dẫn tiến một hai vị hậu bối nữ đệ tử."

Từ Phượng Niên vỗ bả vai của lão đạo, giơ ngón tay cái lên: "Lên đường."

Lão đạo sĩ bắt đầu mặc niệm "Tam Ngũ Đô Công Lục" chuộc tội, trong lòng lẩm bẩm "Tổ sư gia chớ trách tội, bần đạo đều vì đại kế ngàn năm của Long Hổ sơn."

Lập tức, lão đạo được Long Hổ sơn tôn làm một trong tam đại Thiên Sư lo lắng nói: "Thu đồ phải chọn giờ lành, nếu hôm nay không lên đường tới Long Hổ sơn, sẽ phải bỏ lỡ, điều này không tốt đối với Tiểu vương gia."

Từ Phượng Niên cau mày nói: "Ngay lập tức?"

Triệu Thiên sư vô cùng lo lắng gật đầu nói: "Lập tức!"

Từ Phượng Niên vốn định dành thời gian mang theo đệ đệ đi săn một lần, giờ đành chịu, căn dặn lão Hoàng chờ ở bên ngoài phủ, mang theo lão đạo lỗ mũi trâu không giống Thiên sư đi tìm đệ đệ Từ Long Tượng yêu dấu.

cách chuồng ngựa trăm bước, lão đạo sĩ hữu ý quay đầu nhìn lão mã phu cười ngây ngô bên cạnh chuồng ngựa, bước chân rốt cục nhẹ nhàng mấy phần.

Từ Phượng Niên đi vào tiểu viện của đệ đệ, vừa bực mình vừa buồn cười phát hiện tiểu tử này lại ngồi xổm trên mặt đất nhìn đàn kiến, đi qua vỗ vỗ đầu, gọn gàng dứt khoát nói: "Đừng nhìn nữa, kiến của Long Hổ sơn càng lớn, đi chỗ đó nhìn đi, sớm học nghệ xuống núi, mang cho ca một túi mận rừng, có nghe không?"

Tiểu vương gia ngốc nghếch đứng lên, gật đầu mạnh, lại cười, đương nhiên không thiếu được nước miếng lại chảy.

Lão đạo sĩ nghẹn họng nhìn trân trối, việc khó như vậy, lại dễ dàng giải quyết? Ngày đó vị Đại trụ quốc đã từng quậy cho giang hồ long trời lở đất dù dốc hết sức bình sinh vẫn không thuyết phục được tên đồ đệ này.

Từ Phượng Niên vừa lau nước bọt vừa cười mắng:

"Ngốc Hoàng Man.

Ầy, thấy không, vị này sau này sẽ là sư phụ đệ, đến Long Hổ sơn, đánh ai cũng được, còn lão nhân này thì đừng đánh, nếu như ai dám khi dễ đệ mắng đệ là kẻ ngu, cứ đánh đến cùng, đánh không lại thì để sư phụ viết thư đến, ca mang theo Bắc Lương thiết kỵ phi hai ngàn dặm giết tới Long Hổ sơn, đạo môn chính thống con mẹ nó! Ghi nhớ, đừng bị người khi dễ! Trên đời này, chỉ có huynh đệ chúng ta cùng hai tỷ tỷ khi dễ người khác!"

Từ Long Tượng có lẽ là cái hiểu cái không, gật gật đầu.

Lão đạo sĩ thì nghe mà hết hồn.

Có Từ Phượng Niên lên tiếng, Từ Long Tượng không có bất kỳ kháng cự nào, vương phủ càng không có dây dưa dài dòng, nghĩa tử Tề Đương Quốc dẫn đầu, bốn mươi vị thiết kỵ tinh nhuệ hộ tống, còn có mấy vị năng nhân dị sĩ do Bắc Lương Vương phủ nuôi dưỡng âm thầm theo dõi, cộng thêm một vị Long Hổ Sơn Thiên Sư, chắc cũng không có ai dám động thủ trên đầu Thái Tuế.

Ly biệt sắp đến, thế tử Từ Phượng Niên đứng ở trước mặt của đệ đệ, nói khẽ: "Ngốc Hoàng Man, sau này ca không thể nào giúp ngươi lau nước miếng.

Nhưng ca đáp ứng ngươi, sẽ giúp ngươi tìm thiên hạ đệ nhất mỹ nữ làm vợ, nàng không chịu, không muốn cũng phải vào động phòng."

Thiếu niên ngốc được thiên ý chiếu cố sở hữu long tượng chi lực, đầu óc không mở mang nhưng không có nghĩa là không có bất kỳ tình cảm nào, trái lại ở phương diện nào đó, vô cùng mãnh liệt, ví dụ như gã rất ỷ lại ca ca hắn, người thứ hai trên đời ngoại trừ mẹ hắn sẽ lau nước miếng cho gã.

Bạn đang đọc Tuyết Trung Hãn Đao Hành 「D」 của Phong Hỏa Hí Chư Hầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.