Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi ngọn núi kia hái sơn trà 4

Phiên bản Dịch · 1016 chữ

Năm đó Từ Phượng Niên 14 tuổi, gây ra đại họa, Đại trụ quốc luôn luôn đối với con cái không đánh không mắng suýt chút nữa đã vung roi sắt đánh đứa con trai yêu quý nhất, không người dám khuyên, không người dám cản, là Ngốc Hoàng Man kiên quyết bảo hộ trước người ca ca, một bước cũng không nhường.

Từ Phượng Niên đỏ hoe mắt, quay đầu nói với lão đạo sĩ: "Triệu lỗ mũi trâu, ta nói rồi, đừng để ai bắt nạt Hoàng Man.

Ta Từ Phượng Niên tuy ăn chơi sa đọa, tay trói gà không chặt, nhưng hậu quả như thế nào, chắc ngươi hiểu."

Lão đạo sĩ ngượng ngùng cười, cười khổ gật gật đầu.

Đoàn người dần dần đi xa, Từ Phượng Niên cùng phụ thân Từ Kiêu đều không tiễn ra khỏi thành.

Từ Phượng Niên tìm tới lão Hoàng đứng bên con sư tử làm bằng đá ngọc thạch, khẽ cười nói: "Hôm nay không có hứng đi uống rượu nữa, để sau nhé?"

Lão bộc cười rất thuần phác, rất xán lạn, một gương mặt như bụi lau sậy chỉ có xa nhà đến vùng hoang vu mới có thể nhìn thấy, có lẽ chưa nói đến phong cảnh kiều diễm hoặc là bao la hùng vĩ, nhưng lại có tình cảm của mình.

Như một vò rượu phủ bụi rất nhiều rất nhiều năm.

Hai ngày nay, Long Môn khách sạn mới tới mỹ nhân phong hoa tuyệt đại trở thành tin tức trọng đại chỉ đứng sau thế tử điện hạ trở về Lăng Châu thành.

Đám dê xồm suýt nữa đạp nát cánh cửa khách điếm, khiến chuyện làm ăn trở nên cực kỳ phát đạt.

Vị mỹ nhân tuyệt sắc kia vừa rời phòng ăn cơm, thì đám dê xồm đã chen chật ních để soi hàng, lúc đầu chỉ có mấy thằng choi choi tham dự, về sau cả mấy phú thương già khọm có máu dê nhưng bất lực cũng tới thưởng thức, đều tán thưởng nhan sắc của vị mỹ nhân này.

Người hiểu chuyện đều nói vị cô nương này còn hấp dẫn, quyến rũ hơn so với hoa khôi số một Lăng Châu - Ngư Ấu Vi Ngư nương tử, một vài lão gia từng rời khỏi Lăng Châu đều nói đời này chưa từng thấy nữ tử kiều diễm như thế, còn có tài tử hào hoa bỏ ra mấy thỏi vàng chỉ để chen chân vào trong khách điếm chiếm vị trí tốt, nhấp một ngụm rượu, ý niệm uống rượu không say người tự say, trên bàn mở giấy tuyên ra vẽ tranh.

Vị mỹ nhân đến từ nơi khác tỉnh bơ như không, xem tất cả mọi người như không khí, uống rượu Hoa Điêu tốt nhất Lăng Châu, ăn thì nhai kỹ nuốt chậm, nhưng không e lệ nhăn nhó bằng con gái rượu, có phong tình khác, chỉ là trên bàn đặt hai thanh đao dài ngắn khác biệt, khiến không ít kẻ có suy nghĩ làm loạn tự biết khó mà lui.

Có khuê nữ nhà lành nào đơn độc đi ra ngoài mà mang theo bội đao, hơn nữa còn là hai thanh?

Càng là đóa hoa kiều diễm lạ thường, càng không dễ dàng ngắt lấy, thân là cao lương tử đệ nhất định phải có giác ngộ, đó là chân lý đã được tìm ra qua nhiều năm ở vùng đất xấu xa này, tựa như hai vị quận chúa của Bắc Lương Vương phủ kia, ai dám nhìn lâu, không sợ bị móc mắt sao?

- Giải thích, cao lương tử đệ nghĩa là con gia đình giàu có quen sống hưởng thụ.

Hết giải thích.

Kẻ ăn chơi số một Lăng Châu Từ thế tử đã sớm nói: ăn chơi đàn đúm không dễ như lão bách tính nghĩ, cũng là chú ý thử hang chuột động rắn ngoài đường cùng cách thức quy củ, không làm thất vọng với cái đầu trên vai, đầu không phải dùng để đi ị, cái mông mới là để ị.

Cho nên mấy vị công tử ăn chơi ở Lăng Châu đi đến châu quận lân cận, đặc biệt tự hào, xem thường con cháu quan lại nhà giàu ở địa phương, luôn thích khoe khoang gia thế có nhiều bạc, con mẹ nó còn có não.

Thế tử điện hạ về thành, mỹ nhân như vậy xuất hiện, thân ảnh phong độ của thế tử điện hạ còn xa sao?

Đáp án có khác chút so với dự liệu, thế tử điện hạ đáng hận đáng kính lần này tia gái muộn hơn 3 ngày so với tưởng tượng của mọi người, nhưng chung quy hắn có đến.

Hắn vừa xuất hiện, tất cả mọi người tự giác rời khỏi khách điếm, nói nhảm, dám tranh đoạt đoạt hoa khôi cô nương với thế tử điện hạ, tên này muốn trả giá bằng máu sao?

Đường công tử ở Đăng Châu sát vách có gia thế rất thâm hậu, có cha giữ chức tam phẩm không nói, trong triều còn có gia gia Nhị phẩm Quang Lộc Đại phu, không biết tự lượng sức mình tranh đoạt Ngư hoa khôi với Thế tử điện hạ.

Chẳng những bị đánh gãy tay chạy về Đăng Châu, sau đó nghe nói lão cha ở Đăng Châu mục còn đích thân đến phủ xin tạ tội.

Kết quả không thể qua cổng lớn của vương phủ đại môn đều, Thế tử điện hạ lên tiếng, chỉ 1 chữ, cút!

Khách điếm lập tức vắng vẻ, bên ngoài trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, nhưng chưởng quỹ vẫn là khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, hai tay dâng lên rượu Hoa Điêu ủ nhiều năm ngon nhất, nói là bạo gan tặng Thế tử điện hạ bày tiệc mời khách.

Cha ruột a, dĩ vãng uống rượu còn chưa cho nửa văn tiền, thế tử điện hạ đổi tính, lập tức khen thưởng ngân phiếu 5000 lạng.

Bạn đang đọc Tuyết Trung Hãn Đao Hành 「D」 của Phong Hỏa Hí Chư Hầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.