Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên bản Dịch · 1015 chữ

Hết giải thích.

Mộ của Vương phi được bao bọc bởi hai lớp bức tường bạch ngọc, tạo ra đại thiên khí tượng trong thành có thành, chủ thần đạo dài đến sáu mươi trượng, dựa theo quy chế pháp luật, thạch thú hai bên mộ của đế vương vương triều chỉ chỉ có 9 loại, nhưng đây thì có đủ 14 loại!

Gần trăm tôn khắc đá, thần định tinh thịnh, quán xuyên nhất khí, khí thế như hồng, trừ cái đó ra, chiều cao của lăng mộ bảo đỉnh cùng quy mô địa cung vượt xa bất cứ một vị phiên vương nào trong vương triều, hơn nữa còn xây dựng một tòa bàn trang điểm cùng hai tòa mộ phần nha hoàn độc đáo không có tiền lệ, lúc mộ Vương phi mới xây xong, bị vô số thế nhân lên án, Ngự Thư Phòng của Hoàng đế gần như trong một đêm bày đầy tấu chương tố cáo, nhưng đều bị đè xuống, không để ý.

Đại Trụ Quốc lưng gù què chân đứng trước mộ phần, im lặng không lên tiếng.

Từ Phượng Niên hoàn tất tế điện xong, ngồi xổm trước mộ phần, nhẹ giọng nói: "Cha, ta ở lại một chút."

Đại Trụ Quốc ôn nhu nói: "Đừng để cảm lạnh, mẹ con sẽ đau lòng."

Từ Phượng Niên ừ một tiếng.

Nhân đồ Bắc Lương Vương bước trên con đường chủ thần đạo, trong lòng thầm đếm, vừa vặn 365 bước.

Vị Đại Trụ Quốc duy nhất quyền khuynh triều dã nhớ rõ năm đó lần đầu tiên bước vào triều đình thụ phong, từ cánh cửa lớn đỏ rực đi tới cửa điện Khôn Cực Điện, lần đầu tiên tuổi trẻ sung sức, đi bộ 284 bước, sau này lớn tuổi, hơn nữa còn bị què, lại càng đi càng nhiều, càng chậm càng dài, nhưng đều không vượt quá 365.

40 năm cuộc đời chinh chiến trên lưng ngựa, mới đi tới vị trí hôm nay, Từ Kiêu không thẹn với lương tâm, không hãi sợ thiên địa, không sợ quỷ thần.

Đại Trụ Quốc đi ra khỏi Chủ Thần đạo, quay đầu nhìn, hài tử nhất định đang ngâm nga điệu hát dân gian, Xuân Thần dao , mà năm đó mẫu thân dạy hắn.

Từ Kiêu nghĩ đến đêm qua vào lúc canh ba có một phong mật thư khẩn cấp đưa đến trên bàn sách, do dự có nên giao thư này hay không, đang là ngày vui của Phượng Niên, phong thư này tới rất không đúng lúc.

Bắc Lương Vương dọc theo đường mòn đi tới đỉnh núi Thanh Lương sơn, nhìn như chỉ có một mình, thực ra dọc đường trạm gác ngầm vô số, không tính những binh lính dũng mãnh được lựa chọn tỉ mỉ từ trong quân ngũ, chỉ riêng cao thủ tòng nhất phẩm chỉ cảnh giới đại tông sư hai tuyến, đã có 3 vị cận thân.

Từ Kiêu tự nhận cái đầu trên cổ khá đáng giá, lúc còn trẻ cảm thấy chết trận sa trường, bị kẻ địch chém đi cũng không sao, da ngựa bọc thây cũng là điều thú vị, tước vị càng cao, thì khó tránh khỏi càng ngày càng quý trọng tính mạng, đây cũng không phải chỉ vì sợ chết, chẳng qua Từ Kiêu vẫn giữ vững vinh hoa cho đến tận bây giờ, cũng đều vì vô số huynh đệ liều mình cùng lão, đa phần đã sớm đi xuống âm tào địa phủ, có lỗi với những anh linh này chỉ được chôn thân qua loa tại các nơi khắp đại giang nam bắc, mà hầu hết những người này phần lớn đều có gia thất gia tộc, dù sao lão phải chiếu cố mới có thể yên lòng, cây lớn chịu gió lớn, cây càng lớn thì chịu gió càng lớn, danh gia vọng tộc không giống vương triều, chiến đấu bảo vệ cũng không dễ dàng, Từ Kiêu gặp rất nhiều gia chủ còn vì lo lắng quá mức nên mất lúc còn tráng kiện.

Lão đi vào Hoàng Hạc lâu, hơi lộ ra vẻ quạnh quẽ âm u, lên đỉnh núi mới lên đỉnh lầu, cuộc đời rực rỡ chói lọi hiển hách của vị Vương gia khác họ vua này cũng vậy, chắp tay đứng vững, không có sĩ tử nào ngâm thơ bên lan can mà không đổ bệnh, chỉ ngắm nhìn quang cảnh thành trì về đêm, sinh được 2 trai 2 gái, dưới trướng có 30 vạn thiết kỵ, 6 người nghĩa tử, Vương phủ cao thủ nhiều như mây, vô số môn khách đa mưu túc trí, môn sinh đệ tử có khắp trên dưới triều dã, cắm quân cờ bám rễ khắp bốn phương tám hướng, cái gọi là kim ngọc mãn đường phú khả địch quốc, không gì hơn cái này.

Đương nhiên, kẻ thù chính trị cũng vô số kể, tiểu nữ oa họ Phàn kia, không phải là một con chim mù tự chui đầu vào lưới hay sao? Chẳng qua loại tiểu nhân vật này, Từ Kiêu thường lười tính toán, Bắc Lương quân vụ cũng đủ bận rộn rồi, biên cương cứ cách mỗi năm lại bốc lên khói lửa binh đao, chẳng qua hơn phân nửa đều là do lão tự đốt.

Còn phải đối phó với mấy biến động nhỏ bên hoàng thành kia, nên ngay cả chuyện giang hồ cũng từ lâu không để ý tới.

Từ Kiêu chà xát hai tay, bỗng dưng nhớ lại một bài thơ nghe được lúc còn trẻ, đáng tiếc chỉ có thể nhớ đoạn ngắn, đế vương thành lý nhìn cái gì đó, mơ hồ không nhớ rõ, nhưng một câu cuối cùng thì Từ Kiêu luôn nhớ kỹ: "Ngũ thập niên hồng nghiệp, thuyết dữ sơn quỷ thính."

- Giải thích, "Kim ngọc mãn đường" tức là vàng ngọc đầy nhà, mong muốn gia chủ tiền bạc rủng rỉnh, cuộc sống gia đình lúc nào cũng sung túc, no đủ.

Bạn đang đọc Tuyết Trung Hãn Đao Hành 「D」 của Phong Hỏa Hí Chư Hầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.