Âu Dương Nguyệt
Rào Rào Rào !!!
Ngàn vạn giọt nước ầm ầm lao xuống.
Rừng cây vì mưa gió mà điên cuồng đung đưa tạo nên từng đợt sóng lớn.
Dưới màn mưa, một con chim sẻ đỏ rực khó khăn xuyên qua lớp lớp gió lạnh mà lao về phía trước.
Lướt qua dày cộm tường thành cùng vô vàn nhà tháp, chim nhỏ giảm dần tốc độ rồi đáp xuống một nhánh cây cao vút, nó nhẹ nhàng chuốt lại bộ lông sớm đã ướt nhẹp vì nước rồi dõi mắt nhìn tòa thành rộng lớn trước mắt.
Trong thành kiến trúc như nêm, từ phòng đất lụp sụp đến lầu cong đình các đâu đâu cũng có.
Hôm nay là tết nguyên đán, ngày hội lớn nhất trong năm, người người nhà nhà ai cũng háo hức vui mừng, khắp thành tràn đầy không khí ấm áp, tươi vui.
Dù trời đã tối từ lâu nhưng trên con đường lớn vẫn đầy ắp người qua lại, mưa xuân tự hồ cũng trở nên bớt lạnh giá.
Hai bên đường bày la liệt quầy hàng, nào là trang sức lấp lánh, kẹo hồ lô căng mọng, đèn lồng đỏ, câu đối xuân,…Muôn màu muôn vẻ, quả là làm đám trẻ con xem mãi không chán.
Tiếng cười đùa, tiếng rao hàng, tiếng mưa ào ào rơi, tất cả tạo nên một khung cảnh chất chứa đầy sức sống.
Lách cách
Từ xa, một chiếc xe ngựa vàng son chầm chậm xé rách màn mưa đi đến, chiếc xe cao hơn một trượng, rộng gần nửa con đường lớn, thành xe khắc kín long phượng, đầu đầu đều sống động như thật, uy phong lẫm liệt, kéo xe là 3 con bạch mã khoẻ mạnh người đầy cơ bắp, bờm trắng ướt sũng phủ kín cả cổ.
Chỉ cần nhìn qua cũng biết trong xe là loại người mà chỉ cần dẫm chân một cái cũng đủ khiến Thạch Thành này rung ba lần.
“Nhìn kìa, là xe ngựa của Cổ đại nhân.”
“Ngươi nói chính là thống lĩnh cảnh vệ quân, Cổ Phương đại nhân ư? ”
“Chẳng nhẽ Thạch Thành này còn kẻ thứ hai dám xưng là Cổ đại nhân sao, chao ôi! Nếu ta được bằng một góc ngài ấy thôi thì quả là có chết cũng không đáng tiếc.”
“Cũng đừng chọc cười ta nữa, Cổ đại nhân người ta là ai chứ? Đúng là mơ mộng giữa ban ngày mà.”
Tiếng nói vừa ra kéo theo một mảnh cười lớn, thanh niên lỡ lời kia cũng biết mình nói lời ngu ngốc, y cúi thấp mặt xuống đến sắp chạm vào mặt bàn, khuôn mặt thư sinh trắng bóc cũng vì vậy mà đỏ ửng như trái cà chua.
Dù trên đường người đi người đến đông không chịu nổi nhưng xe ngựa không hề có ý đi chậm, tên xa phu liên tục dùng chiếc roi dài quất vào ba con ngựa trước mắt làm chúng điên cuồng lao về phía trước.
Nhất thời trên đường hỗn loạn một mảnh, dù là thư sinh mặt trắng hay tiểu thư khuê các thì đều một mặt hốt hoảng mà tránh sang lề đường, chiếc xe lao nhanh qua mấy vũng nước đọng làm vô số người ướt sũng.
Âu Dương Nguyệt chính là một kẻ trong số đó, hắn một thân áo vải thô sẫm màu, chân đi giày cỏ, đầu đội một chiếc nón rơm rách lỗ chỗ, nhìn thế nào cũng giống đứa trẻ nông thôn gia cảnh nghèo túng.
“Bọn người này quả thật không coi dân chúng là người mà.”
Âu Dương Nguyệt vừa xoa xoa khuôn mặt ướt sẫm vừa lẩm bẩm, hắn năm nay cùng lắm mười mấy tuổi, cao tầm một mét rưỡi, làm da ngăm đen, khuôn mặt bình thường, chính là kiểu người dù có gặp vài lần thì ngươi cũng không nhớ kĩ.
Trời đã về khuya, mưa rào sớm đã biến thành mưa phùn, tỉ tỉ hạt mưa li ti phủ kín đất trời, khắp nơi một mảnh trắng xoá.
Liên tục xuyên qua ba con đường lớn, Âu Dương Nguyệt cuối cùng cũng dừng lại, hắn vung nhẹ chiếc nón rơm ướt sũng rồi nhanh chóng bước vào toà miếu hoang trước mắt.
Nơi này trước kia từng là toà miếu thổ địa công lớn nhất quanh vùng, quanh năm suốt tháng hương khói lượn lờ, chỉ là từ khi Hương Giáo đến đây thì đã bị bỏ hoang, khắp đình viện cỏ dại mọc um tùm, trên mái nhà cũng sớm đã thành thiên hạ của nhện cùng động vật nhỏ.
Bước qua cánh cửa xám đen, Âu Dương Nguyệt liền ngồi bịch xuống mặt đất mà thở hổn hển, một nam đồng mười ba tuổi như hắn chạy hùng hục liên tục mấy con phố liền quả là quá sức.
Trong miếu tối om một mảnh, mùi hôi thối không biết từ đâu phủ kín không gian, thật khó liên tưởng bên cạnh đường phố phồn vinh ngoài kia lại có nơi như thế này.
“A Nguyệt đến rồi à.”
Tiếng nói khô khốc bất chợt từ trong góc tối vang lên, âm thanh khàn khàn đứt quãng từng chút một, dù chỉ là một lời nói bình thường cũng đủ làm người ta sởn gai ốc.
Một cơn gió mạnh lướt qua, vài ba chiếc đèn lồng đung đưa dữ dội, cảnh vật trong miếu cùng vì vậy mà hiện rõ hơn một chút, Âu Dương Nguyệt ngẩng đầu lên chầm chậm quan sát bốn phía.
Xung quanh là bốn bức tường sớm đã loang lổ vết nứt, trên mặt đất trải đầy rơm rạ ẩm ướt, trong góc nằm la liệt mấy chục tên ăn mày, tựa hồ trời có sập xuống chúng cũng không thèm tỉnh lại.
Trong miếu không có lấy một đồ dùng lạnh lặn, chén mẻ, áo rách, gậy gãy,...tuỳ ý có thể thấy, dù có là tượng thổ địa công chính giữa căn phòng cũng không biết bị tên thất đức nào bẻ gãy mất cái mũi, khắp nơi tử khí bao trùm, nếu không phải có mấy chục con người sờ sờ nằm trong này thì không ai lại liên tưởng nơi này với chỗ người sống với nhau cả.
Ngơ ngác nhìn lỗ hổng trên mái nhà đang nhỏ xuống từng giọt mưa một lát, đôi mắt Âu Dương Nguyệt dần lấy lại thần thái, hắn nghiêng đầu nhìn chằm chằm về một lão khất cái nằm bệt bên bức tường xiêu vẹo.
Lão mặc một chiếc áo rách tươm, nói là áo chi bằng gọi là tấm vải rách, y khuôn mặt trắng bệch nhăn nhúm thành một mảnh, tay chân gầy guộc, cơ thể chỉ còn da bọc xương, đôi mắt trắng dã không chút thần thái, nhìn qua cũng khiến người ta ác ý mà liên tưởng đến lão già sắp chết.
“Lão đừng động đậy, ta đã mua bánh bao Lý thẩm lão thích ăn nhất về rồi đây, bánh mới rời lồng hấp chưa tới mười phút, bảo đảm nóng hổi ngon miệng” Âu Dương Nguyệt tươi cười bắt chuyện.
Hắn lôi ra từ trong áo một bịch giấy dầu vàng nhạt, bên trong là ba chiếc bánh bao trắng phốc lớn như nắm đấm đang bốc khói nghi ngút, đêm mưa lạnh buốt nếu được ngồi ăn bánh bao nóng thì quả là không còn gì hạnh phúc bằng.
“Ta sớm đã bước một chân vào quan tài, sống đến ngày mai hay không cũng không biết, ngươi còn cho ta thứ quý giá như này làm gì? Nhà ngươi vẫn là ăn một mình đi thôi.” Lão ăn mày chầm chậm mở miệng.
“Lão nói nhiều như vậy làm gì, dù sao ta cũng ăn không hết, mau ăn lúc còn nóng.” Vừa nói, Âu Dương Nguyệt vừa nhét chiếc bánh vào tay lão, hơi ấm tỏa ra từ bánh bao khiến thân thể lạnh ngắt của lão ăn mày dường như thêm một chút khí tức người sống.
Do dự một phen, lão ăn mày cuối cùng vẫn là không cưỡng nổi cơn đói cồn cào trong bụng, lão run run nhận lấy chiếc bánh rồi cắn lấy cắn lấy cắn để từng ngụm lớn.
Âu Dương Nguyệt trầm mặc mà cắn từng miếng bánh bao nóng hổi mặc cho cơ thể đang run lên vì lạnh.
Mưa không biết từ lúc nào đã tạnh, đêm đã về khuya, trên đường chỉ còn vài người bán hàng rong đang nhanh chóng dọn dẹp quầy hàng để về với gia đình, không khí tràn đầy một thứ hơi thở cô quạnh, lạnh lẽo.
“Ta đã hết sức!” Âu Dương Nguyệt thở dài nhìn lão ăn mày không biết từ lúc nào đã không còn sinh cơ trước mắt.
Có nhiều việc thấy nhiều lần chưa hẳn đã quen, mỗi khi thấy kẻ khác chết đi, hắn lại thấy sợ hãi vô cùng, hắn sợ hãi bản thân chết đi, sợ hãi bản thân biến mất khỏi thiên địa mà không để lại bất kì dấu vết.
Nỗi sợ cứ tích tụ, tích tụ trong lồng ngực làm hắn có cảm giác không thở nổi.
Đăng bởi | CocGhe |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 34 |