Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Dễ Sống

Tiểu thuyết gốc · 1670 chữ

Mặt trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng nơi góc trời, ánh trăng trắng đục bao phủ mọi xó xỉnh.

Đêm đã về khuya, không gian yên ắng đến lạ lùng.

Âu Dương Nguyệt chậm rãi cất bước trên con đường vắng ngắt tạo nên từng chuỗi âm thanh đứt quãng.

Hắn đã rời khỏi khu trung tâm từ lâu, Thạch Thành phồn hoa đã sớm không thấy bóng dáng, hai bên con đường đất bẩn thỉu vì mưa là từng căn nhà phủ kín vết nứt.

Trên đường đi, dưới gốc cây, trong rãnh nước, đâu đâu cũng chất đầy rác rưởi bẩn thỉu, hôi thối không chịu nổi.

Thế giới này rất không dễ sống, ít nhất với đại đa số là vậy, vô tận hồn thú ngoài kia khiến nhân loại chỉ có thể chen chúc nhau trong những tòa thành.

Nhân loại khổ sở có thể tưởng tượng.

Thành trì nào cũng chỉ tồn tại hai loại người, một là hồn sư, một là không phải hồn sư, nếu nhà ngươi là loại người trước thì xin chúc mừng, đời này của ngươi định sẵn là vinh hoa phú quý hưởng không hết, nếu là loại sau thì ngươi chỉ có thể như bao dân đen hạ đẳng ngoài kia, ngày ngày lo lắng miếng ăn mà thôi.

Lý do cũng rất đơn đơn giản, nhân loại nếu không có hồn sư thì vốn không tồn tại nổi.

Thế giới này có tiên nhân hay không, không ai biết, chỉ có điều Hồn Sư chính là những kẻ mạnh mẽ hơn cả tiên nhân. Bọn hắn hô mưa gọi gió, phá núi lấp sông không gì không làm được.

Thạch thành là một trong ba trăm linh sáu tiểu thành của kim quốc, trong thành chia làm hai địa phận tách biệt: Nội thành cùng Ngoại thành.

Nội thành phồn hoa, điều này vốn chẳng cần bàn cãi, bởi nơi đây chính là nơi ở của hơn chín thành Hồn Sư, cũng chỉ Hồn Sư cao quý với có tư cách bước chân vào nơi này.

Ngoại thành thì ngược lại hoàn toàn, nơi đây nghèo khó đến không chịu nổi, nhà cửa rách nát, đường phố bẩn thỉu, cướp của giết người, đâu đâu cũng có. Đến nỗi mỗi mùa đông qua đi, số dân đen chết đói tại ngoại thành còn gấp mấy số dân cư nội thành.

Bất công sao, không hề bất công chút nào, mạng phàm nhân vốn dĩ đã không đáng một xu.

Chỉ là nơi nào cũng có kẻ sang người hèn, ngoại thành cũng vậy, tầng lớp thượng lưu nơi đây tập trung lại với nhau tạo nên những khu trung tâm.

Nơi này dù kém xa nội thành nhưng đã là rất tốt rồi, con phố Âu Dương Nguyệt vừa đến chính là một trong tám khu trung tâm của Thạch Thành.

Nước chảy đến chỗ thấp, người trèo lên chỗ cao, ngoại thành người mỗi năm đều tranh nhau sứt đầu mẻ trán để chuyển đến khu trung tâm, số người chết vì vậy cũng không ít.

Người khu trung tâm không phải phú thương gia tài bạc triệu thì cũng là có quan hệ với người nội thành, mỗi người đều không tầm thường, thậm chí nơi này còn thường xuyên có Hồn Sư ẩn hiện.

Khu trung tâm nước rất không cạn.

Mặt trăng lên quá đỉnh đầu.

Âu Dương Nguyệt cuối cùng cũng về về đến nơi hắn làm nô bộc: Minh gia tiêu cục.

Có thể giương lên bảng hiệu làm ăn tại Thạch thành này là một điều rất không dễ, không chỉ cần tài lực cùng võ lực đủ mạnh mà còn cần có kẻ chống lưng.

Minh gia chính là như vậy, là một trong tứ đại gia tộc ngoại thành, bọn hắn nắm giữ tài sản khắp nơi, Minh Gia tiêu cục này chỉ là một chi nhánh nhỏ đến không thể nhỏ hơn mà thôi.

Minh gia tiêu cục không tại khu trung tâm mà là tại sát cổng thành, tất nhiên không phải Minh gia không đủ tài lực mà vì tiện cho việc làm ăn mà thôi.

Bởi mỗi năm đều có vài lần Hồn Thú xông vào cửa thành nên khu trung tâm đều cách cực xa cổng thành, điều này rất không tiện cho tiêu cục hoạt động.

Kettttt

Cánh cửa Minh Gia tiêu cục chầm chậm được mở ra, Âu Dương Nguyệt khom người tiến vào.

Bên trong yên ắng một mảnh.

Không hổ là Minh Gia, dù chỉ là một chi nhánh làm ăn nhỏ nhưng Minh Gia tiêu cục lại không hề tầm thường chút nào, bên trong hoa thơm cỏ lạ, đình cao lầu các trải dài đến khuất tầm mắt.

Xuyên qua vài hành lang gấp khúc, Âu Dương Nguyệt tiến vào nơi ở cũng như nơi làm việc thường ngày của hắn: Tàng Kinh Các.

Bên trong Tàng Kinh Các tất nhiên là dùng để chứa sách, trong tòa tháp hai tầng, từng kệ gỗ xếp chồng lên nhau tạo nên từng bức từng cao cả trượng, bên trên chứa đầy sách vở, có là cuộn trúc, có bản gỗ, có giấy vàng, muôn màu muôn vẻ.

Làm nô bộc cũng không hẳn là xấu, đặc biệt là làm nô bộc cho thế lực lớn như Minh Gia, ít nhất là không sợ phải chết đói.

Một đêm không có gì đáng nói.

Sáng sớm, mặt trời ửng hồng như lòng đỏ trứng gà lấp ló nơi chân trời.

Ánh nắng vàng cam chiếu rọi Thạch Thành.

Trên không, đàn chim tước mỹ miều kêu ầm ĩ.

Cảnh vật vốn vì mùa đông lạnh giá mà tiêu điều không chịu nổi bỗng trở nên bừng bừng sức sống.

Minh Gia tiêu cục.

Bên trong trang viên, người đi người lại rất náo nhiệt.

“Tiểu Nguyệt, lau dọn sạch cho ta, đừng hòng lười biếng.”

Âu Dương Nguyệt đang ngẩn người đứng bên cửa sổ thì bị tiếng quát làm giật mình một cái.

Hắn bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt, phía sau hắn, một lão giả tức giận đến râu tóc dựng đứng.

“Âu lão, ta chỉ là nghỉ ngơi một chút, ngươi cũng không cần hung dữ vậy đi.”

Bên ngoài cửa sổ, diễn võ trường đứng đầy người.

Mấy trăm nam tử cởi trần đứng thành từng hàng một mà luyện tập quyền pháp, bọn hắn người người lưng hùm vai gấu, ánh mắt như điện, mỗi quyền đánh ra đều mang theo từng đợt gió mạnh.

Diễn võ trường mồ hôi đổ như mưa, hung hãn chí khí bao trùm.

Đây chính là nòng cốt của Minh Gia tiêu cục, những người này đều là hảo thủ võ công, dù chẳng là gì trong mắt Hồn Sư nhưng cũng là một cỗ sức mạnh không thể coi thường tại ngoại thành này.

Âu Dương Nguyệt lơ đãng lau dọn bàn ghế, mỗi ngày hắn đều thấy người tiêu cục luyện bài quyền này.

Âu lão là một lão giả đã ngoại lục tuần, râu tóc bạch trắng, da dẻ hồng hào, quanh năm suốt tháng chỉ mặc một bộ bạch bào cũ rích, là quái nhân nổi tiếng.

Chỉ là tiêu cục này không có ai dám khinh thường lão già này, dù người Minh Gia đến đây cũng phải cung kính gọi một tiếng Âu Lão.

“Ngày kia là đại điển khai khiếu, không biết lại có bao tên xấu số bị luyện thành Hồn Khí đây.” Âu lão thở dài.

Âu Dương Nguyệt trung thực lau dọn mà không đáp lời, ở tiêu cục này cũng chỉ có Âu Lão mới dám nói ra lời như vậy.

Ngay lúc này, cửa Tàng Thư Các bị mở ra.

Một trung niên nam tử từ từ bước vào, hắn mặc một bộ áo bào đen tuyền, chân đi giày gấm, đầu đội trâm ngọc, mặt mũi không giận tự uy, chính là loại người quen chủ trì đại cục.

“Âu lão, ngươi cũng đừng nói bậy nói bạ.” Hắc bào nam tử mở miệng, chỉ là lời nói không nặng không nhẹ, rõ ràng không có ý trách phạt.

Nam tử trung niên gọi Minh Chú, năm nay đã ngoài ba mươi, chính là người phụ trách Minh Gia tiêu cục này.

“Hừ, ta nào có nói sai, vẫn là bọn quân tử giấy các ngươi dám làm mà không dám nhận.”

Âu Dương Nguyệt cúi đầu trầm mặc, Âu lão này cũng quá lợi hại đi, lời như thế cũng dám nói ra, nên nhớ trước mắt bọn hắn bây giờ chính là Minh Chú, chính là Hồn Sư hàng thật giá thật.

Minh Chú bất lực thở dài, nếu người khác dám nói lời này thì hắn sớm đã một chưởng đánh chết rồi.

“Hôm nay ta đến chính là muốn cầu Âu lão đối phó một đầu Hoàng Kim Ngưu, mong Âu Lão nể mặt gia phụ mà xuất thủ trợ giúp.” Minh Chú cũng là người thẳng thắn, y không vòng vo mà trực tiếp nói ra mục đích đến đây.

Nhất Tuyến Hạp vốn là tuyến đường cố định mà tiêu cục sử dụng từ lâu, chỉ là không biết vì sao mấy tuần nay bỗng bị một con Hoàng Kim Ngưu chiếm giữ, tiêu cục đã nhiều lần xuất quân đánh đuổi nhưng đều thất bại mà trở về, chuyện này làm hắn đau đầu mấy ngày nay.

Nhờ gia tộc trợ giúp là không thể nào, dù thành hay bại thì trọng lượng của hắn trong lòng phụ thân cũng sẽ bị giảm xuống. Hết cách, hắn đành mặt giày đến đây cầu trợ giúp.

Âu lão không lên tiếng trả lời.

Hoàng Kim Ngưu là Hồn Thú nhị chuyển, có ngàn cân lực lượng, da dày thịt béo, nổi tiếng khó đối phó, tấm thân già này của hắn không hẳn đánh bại nổi nó.

Bạn đang đọc Vì Trường Sinh, Ta Không Từ Thủ Đoạn sáng tác bởi CocGhe
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi an3679.
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.