Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1332 chữ

Hầu Tử Sơn.

Không khí lạnh lẽo trộn lẫn mùi vị tanh hôi bao phủ khắp đỉnh núi. Đại nguyệt tròn vành vạnh chiếu sạ thứ ánh sáng trắng đục, cảnh vật xung quanh như thể phủ thêm một lớp bạc lỏng.

Lý An mở to cặp mắt đỏ thẫm, mặc cho bóng đen trước mắt ngày càng gần.

Hắc Sắc Mãng Xà nhanh như thể tên rời nỏ, miệng máu há lớn, nhìn bộ dáng rõ ràng đang muốn một ngụm nuốt trọn con mồi nhỏ bé trước mắt.

Sinh tử một đường, Lý An lại phá lệ bình tĩnh, hắn chằm chằm nhìn đầu mãng xà trước mắt, đây chính là kẻ đã giết chết phụ thân của hắn.

Tựa hồ đối mặt với Hắc Sắc Mãng Xà lúc này không phải là một nhân loại mới mười tuổi mà là một đầu sói nhỏ bị dồn đến đường cùng.

Tưởng chừng Lý An sẽ táng thân trong bụng rắn thì dị biến bỗng nhiên nảy sinh. Cách Lý An chưa đến năm sáu tấc rắn lớn bỗng điên cuồng dừng lại thân thể khổng lồ. Đuôi lớn cắm sâu vào đất làm bụi vàng bay mù mịt.

Nhiệt độ trên đỉnh Hầu Tử Sơn bỗng chốc tăng lên một chút, xung quanh cũng bị ánh sáng đỏ thẫm chiếu đến rõ như ban ngày.

“Hoả Cầu Phù, đi!” Âm thanh trầm thấp vang vọng bốn phía. Cách hắc xà không xa, một quả cầu lửa lớn như chậu nước ầm ầm lao tới, nơi nó đi qua, cây cối cháy rụi, mặt đất cỏ cây cũng héo một mảng lớn.

Hoả cầu mang theo sức nóng khủng khiếp đánh vào phần đuôi của hắc xà phát ra một tiếng nổ lớn. Hắc xà chịu đau, cơ thể khổng lồ điên cuồng lăn lộn, bụi đất mù mịt.

Lý An trơ mắt nhìn cảnh tượng trước mắt. Hắc xà vốn cách hắn rất gần, may mắn nó điên cuồng lăn lộn cũng không quét trúng hắn mà trái lại càng ngày càng lùi ra xa nếu không hắn hẳn sẽ bị đập thành bánh thịt.

Giống như hắc xà cố tình không làm bị thương Lý An vậy.

“Tiên nhân, là tiên nhân!” Lý An khô khốc lẩm bẩm.

Hắc Sắc Đại Xà chịu một đòn nghiêm trọng cũng không thèm đánh trả, quay đầu liền chạy, chẳng mấy chốc đã biến mất sau rừng cây.

Hướng hoả cầu phát ra, một nam tử chừng hơn ba mươi, thân xuyên đạo bào trống rỗng xuất hiện. Hắn một đầu tóc đen nhánh búi lại gọn gàng, tay cầm phất trần, diện mục từ bi, ánh mắt trong trẻo như ngọc, chính là thế ngoại thần tiên người ta thường miêu tả.

Nếu ở đây có cao thủ giang hồ nào thì hẳn sẽ há hốc miệng, thân thủ như vậy dù là tiên thiên cao thủ trong truyền thuyết cũng có chút thua kém.

Đạo nhân trẻ tuổi vừa xuất hiện cũng không lắm lời, phất trần vung ra, dây trói của Lý An bỗng chốc như thể làm thành từ bột mì mà đứt, hắn cũng được một cỗ lực lượng nhu hoà nâng đỡ nằm suống mặt đất.

“Tiên nhân, ngài nhất định phải cứu mẫu thân, nhất định.......”Lý An thần trí sớm đã mơ hồ, lời nói nhỏ như kiến kêu, nếu không phải đạo nhân một thân thần thông thì hẳn lời này cũng không nghe được.

“Tội lỗi, tội lỗi! Người đã chết đi, bần đạo cũng bất lực.”

Đạo nhân lời nói như thể thiên lôi oanh đỉnh bên tai, Lý An hai mắt nhắm chặt, hoàn toàn mất đi ý thức.

....

Hoàng Dương thành là đại thành duy nhất trong phạm vi ngàn dặm quanh đây. Cách thành không xa là Yến Khê Sơn Mạch khéo dài vạn dặm, bên trong kỳ hoa dị thảo đầy rẫy, độc trùng mãnh thú khắp nơi ẩn hiện, nhiều người còn khẳng định từng ở bên trong thấy qua thần tiên.

Phàm nhân nơi đây tuy không dám tiến vào sâu Yến Khê Sơn Mạch mà chỉ bồi hồi nơi mép rừng nhưng cũng đủ để bọn hắn thường xuyên thu hoạch được chút bảo vật.

Hoàng Dương Thành cũng vì vậy mà trở thành đại thành, quanh năm thu hút thương nhân đến đây buôn bán.

Hoàng Gia cùng Dương gia chính là hai gia tộc xây dựng nên Hoàng Dương thành, mỗi gia tộc đều tộc nhân hơn vạn, của cải vô số, chính là chân chính bá chủ nơi đây. Dù là quan phủ cũng không dám không nể mặt mũi.

Hoàng Dương Thành cũng vì vậy mà đặt tên.

Chỉ là từ khi Yến gia chuyển đến đây vào hơn mười năm trước, tình hình có chút phức tạp.

Yến gia đường đường là ngàn năm đại thế gia, dù bị cừu nhân đánh bại mà trốn chạy đến đây nhưng bọn hắn cũng không cam chịu ngồi yên nhìn hai nhà Hoàng Dương chiếm hết lợi lộc.

Cứ như vậy tranh đấu lại nổi lên. Yến gia lực lượng không hề thua kém Hoàng Gia hay Dương Gia, thậm chí tầng lớp cao thủ còn đông đảo hơn, ba nhà cũng vì vậy không chính thức trở mặt mà chỉ không ngừng ám đấu.

Chỉ là người sáng suốt đều có thể nhận ra, nước nơi đây vốn đã không trong, nay lại càng ngày càng đục, ba nhà tử chiến chỉ là sớm muộn.

Hoàng hôn đỏ rực treo nơi chân trời, tường vàng ngói xám đều bị chiếu đến đỏ ửng, Hoàng Dương Thành lộng lẫy hơn bao giờ hết.

Yến Phủ là nơi trọng yếu nhất của Yến Gia, chưa kể vô vàn châu báu, võ công bí tịch được cất giấu nơi đây, chỉ là việc hơn chín thành lão đại Yến gia đều sinh sống ở đây cũng đủ biến Yến phủ thành một trong những nơi được canh gác cẩn mật nhất Hoàng Dương thành.

Kéo dài từ cửa đông đến gần cửa nam, Yến phủ lớn đến khó sức tưởng tượng. Bên trong lầu các sắp thành từng dãy, hành lang phủ kín như mạng nhện. Dù là người hầu lâu năm của Yến gia cũng thường xuyên lạc đường.

Căn phòng nhỏ nơi trung tâm Yến Phủ, một trung niên đạo sĩ ngồi xếp bằng. Căn phòng tuy nhỏ nhưng lại hoa lệ vô cùng, dưới sàn trải thảm nhung, tường vàng treo đầy tranh chữ, đến bàn ghế cũng là được tạo thành từ Trầm mộc.

Trung niên đạo sĩ chính là tiên nhân đã ra tay cứu mạng Lý An.

“Quả là không uổng ta một phen khí lực.”Trung niên đạo sĩ chầm chậm đứng dậy, phất nhẹ ống tay áo, tấm bình phong nơi góc phòng không gió tự động, chầm chậm lùi sang một bên để lộ ra chiếc giường ngọc thạch.

Phía trên, Lý An hai mắt nhắm nghiền, nằm yên không nhúc nhích.

Hắn tình trạng so với tối qua đã tốt hơn rất nhiều, dù nhìn qua vẫn còn hơi yếu ớt nhưng hơi thở đã ổn định, da dẻ cũng không còn trắng bệch như trước, nhìn chung tính mạng đã không còn nguy hiểm.

Lý An ba ngày ba đêm bị phơi dưới gió rét, cơ thể nhiễm thương hàn rất nặng, lại bị độc trùng cắn phải, có thể sống xót đến khi được người cứu có thể nói là kỳ tích. Đạo sĩ cũng là bận rộn một đêm, lại không tiếc trả giá mới có thể cứu sống hắn một mạng.

Đều nói người tu hành là kiên nhẫn, trầm ổn. Đạo Sĩ giống như không có tâm trạng tiếp tục tu luyện liền dứt khoát đứng khoanh tay chờ Lý An tỉnh lại, tựa hồ trước mắt không chỉ là một người mới gặp lần đầu đơn giản như vậy.

Bạn đang đọc Vì Trường Sinh, Ta Không Từ Thủ Đoạn sáng tác bởi CocGhe
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi an3679.
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.