Tình cảnh nguy hiểm
Người bị thương nặng tên là Nanh, một gã thanh niên 17 tuổi. Xem xét theo tình hình bên ngoài, tay Nanh bị vuốt báo cào rách, vết thương đã được đắp lá cây để cầm máu nhưng máu vẫn không ngừng rỉ ra. Nanh đã rơi vào tình trạng hôn mê nhưng đau đớn vẫn khiến hắn rên hừ hừ trong vô thức, không biết là mồ hôi hay nước mưa đã thấm ướt cả người hắn.
Rất có thể Nanh bị mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê, hơn nữa còn có khả năng lớn là bị gãy xương do lực tác động.
Xung quanh mọi người im lặng, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ ảnh hưởng đến Vu tiến hành chữa trị.
Lật bã thuốc lên quan sát, Vu lắc đầu thở dài, vết thương rất sâu vẫn không ngừng chảy máu. Vu đưa mắt nhìn Nanh rồi đặt tay lên trán hắn và lẩm bẩm những câu gì đó không rõ.
Qua một lát Vu dừng lại, đứng lên nói với mọi người. " Trông coi, đốt lửa giữ ấm cho hắn, qua ngày mai có thể tỉnh lại là tốt, không thì hắn đã đi theo Phạ rồi."
Nói xong Vu lại thở dài, quay người định trở vào trong.
" Chỉ như vậy thôi sao?" Hoàng Bảo quan sát nãy giờ, nóng nảy bật thốt ra tiếng. Tất cả mọi người đồng loạt nhìn sang hắn. Hoàng Bảo cũng không để ý, nếu cứ để như vậy Nanh không sốc do mất máu và đau đớn thì cũng bị nhiễm trùng a. Hắn vẫn nhìn thẳng vào Vu nói tiếp : " Bỏ Nanh như vậy hắn sẽ nguy hiểm…"
" Câm miệng! " Chưa kịp nói hết thì Tranh đã tát cho Hoàng Bảo một bạt tay, do không đề phòng nên hắn bị ăn trọn mà không thể tránh né. Đầu ù đi một chốc, khóe miệng rỉ máu.
" Ta không còn cách nào khác, chỉ có thể trông chờ vào Phạ thôi." Vu nhìn Hoàng Bảo thở dài, ánh mắt cũng chứa đầy sự ưu sầu.
" Có thể cho ta đến thử xem, dù ta không nắm chắc nhưng cũng tốt hơn là đứng nhìn thế này." Hoàng Bảo mặc kệ vết thương trên mặt, hắn không thể nhìn thấy chết mà không cứu được. Những vết thương này ở hiện đại không quá nghiêm trọng, nếu chữa trị kịp thời đều có thể khỏi mà không để lại di chứng, còn ở đây thì rất dễ dẫn đến tử vong.
Tuy chưa từng học qua y khoa, cũng không có dụng cụ cấp cứu, nhưng Hoàng Bảo cũng đã học cách sơ cấp cứu trong quân đội, dù không nắm chắc nhưng ít ra còn có hy vọng hơn việc nằm đây mặc cho số phận thế này.
" Mi là ai? " Tranh thủ lĩnh vừa nghe Hoàng Bảo nói, bất ngờ lại quay qua bóp cổ hắn.
Lần này Hoàng Bảo có đề phòng Tranh, nhưng vẫn tránh không được. Tốc độ của Tranh rất nhanh, bàn tay rắn chắc siết chặt cổ hắn như thể chỉ bẻ tay một cái là cổ hắn sẽ gãy luôn vậy.
Hoàng Bảo bị ngạt thở, tay hắn nắm chặt lấy tay Tranh, muốn Tranh bỏ tay ra nhưng không thể. Lúc tưởng chừng như sắp chết đến nơi, Vu ra hiệu cho Tranh dừng tay lại, hỏi:
" Chuyện gì xảy ra?"
Tranh buông tay ra, nhìn Hoàng Bảo dưới đất đang ho sặc sụa, giải thích với Vu.
" Trước đây Eng rất nhát gan, không dám đi đâu xa, lần đầu tiên đi săn thú cũng bỏ chạy rồi tự đâm đầu vào cây làm bị thương. Sau đó nó ngủ hai ngày rồi tỉnh lại nhưng trở nên rất khác. Nó biết làm ra giỏ, làm gùi, đánh nhau thắng cả thằng Đeng to khỏe hơn nó. Bây giờ thì nó còn dám nói mình biết cứu người."
Vu nghe xong cũng sủng sốt, vội quay qua nhìn chằm chằm vào Hoàng Bảo như thể nghiên cứu xem chuyện này là hư hay thật.
Còn Hoàng Bảo khi nghe xong lời của Tranh thì cảm thấy thật hết hồn. Đúng là thủ lĩnh của một bộ lạc, sức quan sát và sự đề phòng thật không tồi. Hoàng Bảo không hề nghĩ coi thường những người này. Hắn đã cố tỏ ra không quá khác với mọi người rồi, không ngờ nhanh như vậy đã bị nghi ngờ. Nghĩ cũng phải, vốn là một người xuyên qua từ thế kỷ 21, những hành động, suy nghĩ của hắn vốn là bình thường khi ở hiện đại, nhưng khi đến đây đều sẽ thể hiện rõ sự khác biệt.
Hoàng Bảo cũng đã từng cho rằng mình sẽ có ưu thế hơn những người nguyên thủy này, có nhiều kiến thức, có thể giúp đỡ bọn họ cải thiện đời sống. Có thể trong thâm tâm hắn cũng không coi trọng những dã nhân này đi.
Mà thật ra hắn cũng có hơn họ bao nhiêu đâu. Hắn chỉ hơn bọn họ ở chỗ đã được tiếp được tiếp thu văn hóa chắt lọc ra từ hàng ngàn hàng vạn năm lịch sử mà thôi. Những người tiền sử này đã đặt nền móng đầu tiên cho con người, bọn họ đều phải tự mình tìm hiểu thế giới này. Họ có thể chất phác đơn thuần chứ không ngu ngốc. Nếu ai cũng ngu ngốc thì con người làm sao phát triển được đến hiện đại đây?
Sống trong thời đại đầy rẫy sự nguy hiểm này, làm sao họ không thể có tính cảnh giác cao được chứ. Một kẻ sống ở thời bình từ khi sinh ra như hắn làm sao so đấu sinh tồn bằng bọn họ được.
Những ý nghĩ nhanh chóng xoay chuyển trong đầu Hoàng Bảo. Hắn cần tìm lý do thích hợp nhất để cho qua việc này. Nếu để những người nguyên thủy còn rất mê tín này biết được hắn là một người ở hiện đại đã chết xuyên vào Eng, có thể họ sẽ coi hắn là yêu quái mà thiêu sống luôn chứ chả chơi.
" Eng! Mi nói đi!" Sau khi im lặng nhìn chằm chằm Hoàng Bảo một lúc, Vu lên tiếng.
" Thưa Vu, thưa thủ lĩnh!" Hoàng Bảo ngẩng đầu lên. " Thật ra hôm trước ta bị thương, lúc đó ta cảm thấy mình bước trên đám mây, rồi ta gặp được Phạ. Phạ không dẫn ta đi mà dạy cho ta rất nhiều thứ, Phạ nói để cho ta giúp bộ lạc trở nên tốt hơn. Thế nên ta mới có thể biết được nhiều thứ như vậy."
Vu nhìn thẳng vào mắt Hoàng Bảo, ánh mắt dần trở nên đáng sợ, như muốn xoáy sâu vào linh hồn của hắn để xem thật giả. Hoàng Bảo không tránh, hắn cũng nhìn lại vài Vu với vẻ kiên định.
" Mi nói thật? Phạ trông thế nào?" Lại qua một lúc, ánh mắt Vu cũng dịu lại, lên tiếng hỏi.
" Ta nói thật. Ta không nhìn rõ Phạ, ta chỉ thấy một người mặc đồ bằng một chất liệu rất mềm mại màu vàng, xung quanh phát ra ánh sáng rất đẹp. Có thể ta chưa xứng để thấy mặt Phạ. Nhưng ta rất tạ ơn Phạ có thể dạy ta nhiều thứ như vậy." Hoàng Bảo trả lời, trong đầu cũng thầm nghĩ: ta có được gặp Phạ bao giờ đâu mà biết Phạ như thế nào, chỉ đành miêu tả một cách thần thánh hóa trong tưởng tượng mà thôi.
Nghe vậy, vẻ mặt Vu thoáng qua nét hâm mộ sau đó trở lại như bình thường. Có vẻ Vu đã hơi chấp nhận và tin tưởng lý do này của Hoàng Bảo.
" Phạ còn nói gì nữa không?" Vu hỏi tiếp.
" Phạ còn đặt tên cho ta, gọi là Hoàng Bảo, là chúc phúc của Phạ dành cho ta." Ừ, thuận tiện đổi tên luôn.
" Hoàng Bảo à, tốt!" Vu gật gật đầu. Tên thì trong bộ lạc ai thích gì thì kêu nấy, chỉ là một thứ để gọi nhau cho dễ thôi nên cũng chẳng đáng quan tâm lắm.
" Vu! Hắn…" Thấy Vu tỏ vẻ tin tưởng, Tranh sốt ruột. Phạ tại sao không chọn người khác mà chọn tên nhóc này chứ.
" Được rồi!" Vu đánh gãy lời của Tranh.
" Thưa Vu, thưa Tranh thủ lĩnh. Ta không nói dối. Chuyện trước đây khi còn nhỏ ta vẫn nhớ rõ, còn bây giờ do Phạ dạy, ta biết thêm nhiều chuyện nên mới khác trước đây thôi. Ta cũng là người trong bộ lạc, ta sẽ không hãm hại bộ lạc đâu. Bây giờ cho ta thử chữa cho Nanh nhé." Hoàng Bảo vội vàng nói thêm rồi đưa ra lời đảm bảo. Hắn muốn nhanh chóng kết thúc tranh cãi ở đây, bên cạnh còn có người bị thương nặng đang chờ đấy.
Vu nhìn qua Nanh sau đó gật đầu đồng ý. "Được. Mi làm đi." Cứ thử tin tưởng một lần, nếu có thể cứu được thì tốt nhất.
Tranh thủ lĩnh im lặng nhìn, không nói thêm gì nữa. Nhưng trong ánh mắt vẫn có vẻ đề phòng, như kiểu mày mà gây chuyện, tao bẻ cổ mày luôn ấy.
" Dùng tro củi rửa nồi gốm thật sạch. Ta cần một nồi nước sôi, muối, chén gốm cùng một chậu nước." Hoàng Bảo nói với mọi người. Ở đằng sau Vu cũng gật đầu ra hiệu cho người chuẩn bị.
Hoàng Bảo hít một hơi thật sâu rồi tiến đến gần Nanh, lấy dây da thú buộc garo trên bắp tay để cầm máu.
Thấy vết thương ngưng rỉ máu, mọi người xung quanh hô khẽ một tiếng " máu không chảy nữa kìa." Rất ngạc nhiên và tò mò nhưng Vu vẫn yên lặng nên không ai dám lên tiếng hỏi, chỉ dám len lén thảo luận với nhau.
Đăng bởi | hoavanvu |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 100 |