Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ tử Vu

Tiểu thuyết gốc · 1841 chữ

" Đối với vết thương đã thử dùng các biện pháp cầm máu mà vẫn bị chảy máu không ngừng hoặc vết thương lớn máu chảy ra nhanh và nhiều ở vị trí tay, chân, chúng ta có thể sử dụng dây để buộc phía trên vết thương so với thân mình để cầm máu. Cách này gọi là buộc garo. Tuy nhiên cũng không thể buộc quá chặt hay quá lâu để tránh tay chân bị thiếu máu mà hỏng luôn. Lúc đó sẽ phải cắt bỏ đấy. Cứ qua một lúc phải cởi ra cho máu lưu thông rồi buộc lại. Thấy thịt chuyển sang màu tím cũng phải tháo ra ngay." Hoàng Bảo nhân cơ hội giảng giải cho mọi người, sau đó hắn bỏ lại một câu " Ta đi lấy thuốc đây!" rồi chạy vội ra ngoài.

Hoàng Bảo xuyên qua đây đã được vài ngày. Hắn cũng nhận ra vài cây thuốc thường gặp ngay gần cửa hang.

Cỏ nhọ nồi có công dụng hạ sốt, thanh nhiệt, giải độc, mát huyết, cầm máu, bổ gan thận… Cây cộng sản hay còn gọi là cây phân xanh có tác dụng sát trùng, cầm máu, chống viêm, kháng khuẩn, chống tụ mủ, phòng độc,...

Đây đều là những cây thuốc dân gian rất phổ biến và hiệu quả.

Sau khi thu hái và rửa sạch, Hoàng Bảo vội trở vào trong hang đặt chúng vào một chén gốm rồi bới tìm trong đống da của bộ lạc, cắt được một ít lông thú dài rồi lại chạy đi giặt sạch.

Qua một lúc Hoàng Bảo mới quay lại. Đầu tiên hắn nới garo ra một lát để máu lưu thông, rồi tiếp buộc garo lại để xử lý vết thương.

Đối với vết thương gây ra bởi động vật hoang dã, cần phải xử lý cẩn thận để tránh bị nhiễm trùng . Móng vuốt và răng nanh của chúng không biết có bao nhiêu vi khuẩn đâu , thậm chí nó còn có thể mang bệnh dại nữa.

" Nước đã sôi!" Lúc này có người lên tiếng thông báo.

Hoàng Bảo nghe vậy , đi đến nhận lấy muối từ Vu , nhìn qua một chút rồi bỏ một chút vào nồi nước . Không có muối tinh cũng chỉ đành chấp nhận loại muối này thôi, có còn hơn không.

Sau khi nếm thử thấy đạt tỉ lệ, Hoàng Bảo đổ nước muối loãng ra đầy hai chén gốm, giữ lại một phần trong nồi.

" Giúp ta cho Nanh uống chén nước này." Hoàng Bảo đưa chén nước muối cho một người phụ nữ, những người đi hái lượm cũng đã trở về khi hắn chạy đi lấy thuốc rồi.

" Khi mất máu quá nhiều, nên cho họ uống một chút nước muối loãng để bổ sung muối và nước. " Hoàng Báo giải thích, tay thì đem bỏ lông thú đã giặt vào nồi nước muối để luộc. Qua một lúc hắn vớt lên, bỏ vào trong chén nước muối còn lại, bưng đến bên cạnh Nanh.

Hoàng Bảo dùng lông thú đã luộc thấm nước muối loãng rửa sạch vết thương và vùng da xung quanh, rồi đem cây cộng sản đã giã nát đắp lên vết thương và dùng dây da thú băng lại. Sau đó hắn bỏ sợi dây garo ra, quan sát một lát thấy vết thương không còn máu chảy ra, ngón tay vẫn hồng hào như bình thường cho thấy máu lưu thông tốt mới an tâm.

Lại đem cây cỏ nhọ nồi giã nát vắt lấy nước cho Nanh uống đề phòng sốt, Hoàng Bảo lại chạy đi kiếm hai que gỗ để nẹp cánh tay bị thương lại. Vậy là hoàn thành.

Trong quá trình xử lý vết thương, Hoàng Bảo vừa làm vừa giải thích cho mọi người, từ việc dùng nước muối để sát trùng vết thương, tác dụng cỏ nhọ nồi và cây cộng sản, cho đến việc nẹp cây khi bị gãy xương để tránh xê dịch làm vết thương thêm nghiêm trọng và tránh bị tật. Hắn cố gắng dùng các từ ngữ của bộ lạc một cách dễ hiểu nhất. Có những kiến thức này, khi đi ra bên ngoài người trong bộ lạc sẽ có thêm biện pháp để giữ lại mạng sống.

" Như vậy là xong rồi. Bây giờ dùng nước ấm lau qua người cho Nanh để đề phòng nhiễm lạnh, cố gắng giữ ấm cho hắn là được. Hy vọng hắn ta có thể qua khỏi." Đã làm hết những việc trong khả năng, Hoàng Bảo cũng không thể chắc chắn là sẽ không có chuyện gì nữa. Dù sao điều kiện bây giờ kém như vậy mà.

" À đúng rồi, ta có đun trà gừng trong nồi đá gần đống lửa kia, mọi người uống một chút cho ấm người, tránh bị lạnh mà bệnh. Cả ngày đều đi trong mưa rồi." Nhắc đến nhiễm lạnh Hoàng Bảo mới nhớ ra nồi trà gừng lúc chiều, suýt nữa thì quên mất.

Sợ mọi người không tin tưởng thứ này, Hoàng Bảo còn tiến lên trước uống để chứng minh. Uống xong hắn cũng bưng một chén đưa qua cho Vu. " Vu cũng uống đi, thứ này tốt lắm, uống ấm người."

Vu nhìn nụ cười chân thành trên mặt Hoàng Bảo, giơ tay nhận lấy rồi uống cạn.

Tranh thủ lĩnh ở bên cạnh tiến lên một bước định ngăn cản nhưng không biết nghĩ gì lại dừng lại.

Uống xong, Vu nói với mọi người: "Hôm nay mệt mỏi rồi, mọi người chuẩn bị thức ăn, ăn xong nghỉ sớm đi." Nói rồi Vu ra hiệu cho Tranh, hai người cùng tiến vào phía sâu trong hang.

Sau khi ăn uống no bụng, Hoàng Bảo ôm đống da và cỏ của mình qua nằm bên cạnh Nanh ngủ. Cứ qua một khoảng thời gian hắn lại thức dậy kiểm tra thân nhiệt, cho Nanh uống nước muối và nước cỏ nhọ nồi chuẩn bị sẵn. Đến gần sáng thì Nanh mới khá hơn, cậu ta đã ngủ một cách yên ổn mà không còn kêu mê mang nữa, người cũng chỉ còn hơi sốt nhẹ. Hoàng Bảo cũng tranh thủ nghỉ ngơi.

Sau một đêm mệt mỏi, Hoàng Bảo vẫn không từ bỏ tập luyện theo thói quen. Sáng hôm nay mọi người cũng dậy rất sớm. Họ chất một đống củi lớn ở giữa khoảng đất trống trước cửa hang. Tất cả các tộc nhân trừ Nanh ra đều tụ tập lại phía trước. Một lát sau Vu tiến ra, thi thể người tộc nhân xấu số mất mạng dưới nanh vuốt con báo hôm qua cũng được hai người đàn ông khiêng ra, đặt lên đống củi rồi lùi về cùng đứng với mọi người.

Vu đứng phía trước lẩm bẩm những câu gì đó không rõ rồi bắt đầu nhảy múa xung quanh. Qua một lúc Vu dừng lại, đưa bàn tay run run vì mệt nhận lấy ngọn đuốc từ tay một người tộc nhân, sau đó châm lửa đốt. Ngọn lửa bùng lên, dần hóa tất cả thành tro tàn.

Những tộc nhân bộ lạc Sa Hà đều nhìn chằm chằm vào ngọn lửa với vẻ mặt bị thương. Mỗi lần đi ra ngoài săn bắt, tìm kiếm thức ăn lỡ gặp phải dã thú hung dữ đều có một vài tộc nhân mất đi. Họ đã quá quen với điều đó. Điều mà họ bi thương không hẳn là vì người nọ mà nhiều hơn là vì bản thân mình. Sinh mạng ở nơi đây rất rẻ mạt, họ cứ sống chống chọi qua ngày như vậy rồi không biết khi nào sẽ đến lượt mình nằm đó….

Đống lửa cháy hết, chỉ còn tàn tro còn nóng rực, trong không khí trầm lắng đó, Vu tiến lên trước mặt mọi người, không phải để an ủi mà là đưa ra một lời thông báo.

" Ta sẽ nhận thêm một đệ tử mới. Đó là Hoàng Bảo." Vu vẫy vẫy tay cho Hoàng Bảo lại đây rồi nói tiếp. " Hắn là người được Phạ chọn, sau này khi ta đi theo Phạ, hắn sẽ trở thành Vu và dẫn bộ lạc ta tốt hơn."

Các tộc nhân nhìn Hoàng Bảo, sau những hành động của hắn hôm qua, không ai có ý kiến gì. Mọi người đều nắm tay đập lên ngực trái tỏ vẻ tôn trọng và chúc mừng. Không khí có vẻ rất trang trọng, nếu bỏ qua vết sưng vù xanh tím ngay bên má trái của nhân vật chính thì có lẽ sẽ cảm thấy tình cảnh này hài hòa hơn nhiều. Tên Tranh hôm qua ra tay khá nặng, một bên mặt của Hoàng Bảo trở nên sưng vù, bầm tím. Hắn không gãy cái răng nào đã coi là một điều may mắn.

Hoàng Bảo là người trong cuộc, hắn không được hỏi qua hay đưa ra ý kiến gì cả. Có hơi bất ngờ một chút nhưng hắn không phản đối. Việc trở thành đệ tử Vu giúp hắn có địa vị cao hơn trong bộ lạc, sau này muốn làm gì cũng dễ dàng hơn. Một cây làm chẳng nên non, Hoàng Bảo muốn cuộc sống ngày càng tốt thì cả bộ lạc đều phải đồng lòng cùng nhau cải thiện mới có thể nên chuyện được. Còn chuyện trở thành Vu thì sau này tính sau.

Tối qua Vu và Tranh thủ lĩnh đã thảo luận rất lâu. Vu nói bây giờ mình già rồi, một ngày nào đó sẽ đi theo phạ. Đệ tử hiện giờ của ông theo ông cũng đã lâu nhưng vẫn chưa thể học hết những gì ông dạy khiến ông rất lo lắng. Bây giờ xuất hiện một người được Phạ chỉ dạy, theo lời cậu ta nói thì cũng thấy rất hợp lý, hơn nữa Nanh cũng dần trở nên tốt hơn. Do vậy cậu ta làm Vu là thích hợp nhất.

Tranh hiểu, anh tôn trọng và tin tưởng Vu nên cuối cùng cũng chấp nhận ý kiến của ông. Còn anh ở đây dù xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ hết sức bảo vệ bộ lạc.

...............

  • Cây cộng sản còn gọi là cây bớp bớp, cỏ Lào, cây Việt Minh hay cây phân xanh, thường mọc hoang thành từng bụi. Thân có một lớp lông mỏng, mềm. Lá mọc đối xứng, có hình trái xoan nhọn ở phía đầu, mép lá có răng cưa. Hoa mọc thành cụm, cánh hoa hình sợi, có màu tím hoặc hồng nhạt. Cây có mùi hôi nhẹ.

  • Cỏ nhọ nồi hay còn gọi là cỏ mực, thân thảo tròn màu đỏ tía hoặc xanh, có lông, lá hình mác mọc đối xứng, hoa cụm màu trắng.

..................

Merry christmas!

Chúc tất cả mọi người giáng sinh an lành, ấm áp và hạnh phúc nhé ❤

Bạn đang đọc Việt Châu Viễn Cổ sáng tác bởi hoavanvu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoavanvu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 97

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.