Biện pháp trị liệu
“Diệp thiếu, ngài còn nhớ ta chứ?” Chu Cẩn Chi tươi cười đầy mặt ngồi xuống bên cạnh Diệp Phàm.
Diệp Phàm gật đầu: “Ta đương nhiên là nhớ! Ông chính là tên gian thương bán ngọc thạch kia, đồ vật ta đưa ông còn chưa đưa đến tay người nhận!”
“Quả thật không có.” Chu Cẩn Chi nói.
Diệp Phàm cau mày: “Hiệu suất làm việc của ông quá thấp!”
“Thật xin lỗi!” Chu Cẩn Chi cười cười.
“Bỏ đi!”
“Diệp thiếu, phương thuốc cậu viết kia là lấy được từ chỗ nào?” Chu Cẩn Chi nhịn không được hỏi.
Thời điểm Chu Cẩn Chi gọi điện thoại cho Bạch lão đầu nói ông tìm được phương thuốc của một vị tuyệt thế cao nhân chẳng qua là nói giỡn, nhưng sau khi Hoa lão y sư xem qua phương thuốc của Diệp Phàm, thế mà lại bội phục không thôi, còn nói cái gì mà sáng nghe đạo, chiều chết cũng không nuối tiếc, thần y, thật là thần y!
Bạch lão đầu biết tin thì gọi điện thoại ngay cho ông, một hai muốn ông hỗ trợ gặp mặt vị tuyệt thế cao nhân kia một lần.
“Ta viết!” Diệp Phàm thản nhiên nói.
Chu Cẩn Chi: “…”
“Lần trước hắn phát bệnh có phải là đã cách hai năm rưỡi rồi không?” Diệp Phàm hỏi.
Chu Cẩn Chi gật đầu: “Đúng vậy.”
“Nói như vậy thời gian chỉ còn nửa năm nữa.” Diệp Phàm không khỏi lắc đầu.
Chu Cẩn Chi nhìn Diệp Phàm: “Có phải có biện pháp trị liệu không?” Chu Cẩn Chi cùng Bạch lão gia tử Bạch Sĩ Nguyên là huynh đệ kết nghĩa, cho nên chuyện của Bạch Vân Hi, Chu Cẩn Chi cũng rất để bụng.
“Dùng thuốc chỉ có thể kéo dài.”
Hai mắt Chu Cẩn Chi sáng lên: “Nếu dùng thuốc chỉ có thể kéo dài, vậy còn có biện pháp khác sao?”
Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy!”
“Biện pháp là gì?” Chu Cẩn Chi hỏi.
“Để hắn ngủ cùng ta! Chỉ cần để hắn ngủ cùng ta, bệnh của hắn sẽ được giải quyết. Hắn trời sinh thể hàn, ta hỏa khí lớn, cái này không phải vừa vặn bổ sung cho nhau sao?” Người sinh ra ở Thương Huyền đại lục mà có thân thể băng tủy đều trị liệu như vậy. Tìm một tu luyện giả thuộc tính hỏa để song tu, người có thân thể băng tủy đều là lô đỉnh tốt nhất, nữ tu có thân thể băng tủy vẫn luôn là đối tượng được theo đuổi hàng đầu, nam tu cũng vậy, đương nhiên rất nhiều nam tu không biết mình có thân thể băng tủy, đang sống sờ sờ lại bị mình đông lạnh chết.
Chu Cẩn Chi thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn Diệp Phàm, Giang Hải Lâm nhìn Diệp Phàm với ánh mắt cực kỳ sùng bái.
Tiền Dụ che mặt, biểu tình vặn vẹo.
Chu Cẩn Chi đột nhiên đứng lên, giơ ngón tay chỉ vào Diệp Phàm: “Cậu... Cậu...”
Diệp Phàm nhìn Chu Cẩn Chi: “Ông có vẻ rất kích động, lớn tuổi như vậy rồi không nên quá kích động, sẽ giảm thọ…”
Chu Cẩn Chi trừng mắt nhìn Diệp Phàm, xoay người bỏ đi.
Giang Hải Lâm tràn đầy sùng bái nhìn Diệp Phàm: “Diệp thiếu, sao ngài lại phải chọc tức Chu lão thế?”
“Chọc tức Chu lão? Ta đắc tội ông ta khi nào, ông ta muốn thỉnh giáo ta mấy vấn đề, ta đều trung thực nói rồi còn gì.” Diệp Phàm vô tội đáp.
Giang Hải Lâm: “…”
“Diệp thiếu, lá gan của ngài thật là lớn, cái gì cũng dám nói!” Tiền Dụ cũng tràn đầy sùng bái nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm hoang mang nhìn Tiền Dụ: “Ta còn chưa nói cái gì đáng sợ đâu!”
Tiền Dụ: “…” Nói muốn để Bạch tam thiếu ngủ cùng ngài như vậy còn chưa đủ đáng sợ sao?
“Ông già kia thật nóng tính, ta tiết lộ cho hắn nhiều chuyện như vậy, hắn còn trừng ta!” Diệp Phàm cực kỳ bất mãn mắng nhỏ.
…
Trong đại sảnh, Liêu Hà trầm mặt, trong lòng không khỏi cảm thấy hoang mang: “Diệp Phàm làm sao có thể quen biết Chu lão?”
Liêu Đình Đình nhìn biểu tình nghiêm túc của Liêu Hà: “Chu lão rất ghê gớm sao?”
Liêu Hà gật đầu: “Chu lão xuất thân từ kinh đô, trước cũng là một nhân vật quyền quý, hiện tại tuy rằng đã lui khỏi vòng tròn, nhưng nhân mạch vẫn còn đó. Nhưng vừa rồi hình như quan hệ của Chu lão cùng Diệp Phàm không tốt lắm. Đáng tiếc, Diệp Phàm không biết nắm lấy cơ hội, ngược lại đắc tội Chu lão, tên kia đúng là bùn nhão không trét nổi tường.”
Liêu Đình Đình mím môi: “Sao Diệp Phàm có thể có quan hệ cùng bọn Tống Bá Huy?” Tuy bây giờ Tống gia vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển, nhưng không thể khinh thường!
“A Phàm, cậu tới nói chuyện với tôi một chút!” Võ Tư Hàm đi tới bên người Diệp Phàm nói.
Diệp Phàm đứng lên, rời đi theo Võ Tư Hàm.
“Sao cậu lại chọc tức Chu lão?” Võ Tư Hàm xoay người, hận không thể rèn sắt thành thép.
“Ta không có chọc tức ông ta! Là ông già kia tính tình quá kém, không hầu hạ được!” Diệp Phàm bất mãn oán giận nói.
Võ Tư Hàm: “…”
“Anh họ, anh làm sao vậy?” Diệp Phàm hỏi.
“Địa vị của Chu lão rất lớn, không đơn giản, nếu cậu gặp lại ông ấy, thái độ nhất định phải tốt một chút cho tôi.” Võ Tư Hàm nhắc nhở.
Diệp Phàm gật đầu: “Được rồi.”
“Hôm nào ông đi gặp Chu lão xin lỗi đi!”
Diệp Phàm khó hiểu hỏi: “Xin lỗi? Tại sao ta phải xin lỗi ông ta? Ta cũng không có làm gì sai với ông ta.”
Võ Tư Hàm: “…”
Đăng bởi | DieuuDieu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật |