Yến hội Võ gia
Diệp Phàm tốn thời gian một buổi tối để khắc mấy trận pháp vào bên trong ngọc bội, làm cho ngọc bội có công năng phòng hộ dưỡng sinh nhất định.
Diệp Phàm tới Võ gia từ sớm, đưa tặng lễ vật.
Thanh danh của Diệp Phàm quá kém, người chi thứ Võ gia cũng không đi quan tâm Diệp Phàm, nhưng cháu trai nhỏ của Diệp Phàm là Võ Hào Cường lại rất ân cần chạy theo sau Diệp Phàm làm tùy tùng.
“Chú nhỏ, chú còn muốn ăn cái gì nữa, cháu đi lấy cho chú?”
“Chú nhỏ, chú mỏi vai không? Cháu tới giúp chú xoa bóp nha.”
“Chú nhỏ, chú muốn uống cái gì, sữa bò, nước trái cây, hay là cà phê…”
…
Võ Tư Hàm nhìn Diệp Phàm cùng con trai diễn một màn nhị thập tứ hiếu trước mặt, nhăn chặt mày.
Đường Ninh hoang mang nhìn Võ Hào Cường: “Tiểu Cường rất thích chú nhỏ nha!”
Võ Tư Hàm nhíu mày, lời nói ra chua lòm: “Còn không phải vậy sao, thằng nhóc kia không biết là trúng tà gì, đối với anh cũng không có ân cần như vậy.”
Đường Ninh cười cười: “Như vậy cũng không tồi, tình cảm của Tiểu Cường cùng Diệp Phàm tốt không phải chuyện xấu gì.”
Diệp Phàm nhìn Võ Hào Cường: “Có chuyện gì nói đi! Gây ra chuyện xấu gì rồi muốn ta giải quyết đúng không? ”
Võ Hào Cường khó chịu nhìn Diệp Phàm một cái: “Chú nhỏ, chú đừng gọi chau làTiểu Cường! Nghe giống như con gián!”
Diệp Phàm: “…” Tên nhóc là cha mẹ nhóc đặt cho, phẩm vị của hai vị kia đặc biệt như vậy, trách được ta sao?
“Cháu chủ yếu là muốn cảm ơn phù của chú nhỏ.” Võ Hào Cường nói.
Diệp Phàm không để ý lắm: “Nhóc trả tiền mua, không cần cảm tạ, nhưng phù ta đưa nhóc dùng hết rồi?”
“Bốn tấm phù bị pcha ném, lúc ta đi tìm đã không còn.” Võ Hào Cường tràn đầy ấm ức kể lể.
Diệp Phàm: “…”
“Nhóc đưa nha đầu kia dùng?” Diệp Phàm hỏi.
“Noãn Noãn có một vị anh trai trước kia bị sợ hãi quái mức, đầu óc hỏng mất, Noãn Noãn dùng phù Phòng Bệnh, anh ấy lập tức tỉnh lại. Nhưng cha mẹ Noãn Noãn đều nói là tổ tông phù hộ nên anh trai bạn ấy mới có thể tỉnh lại, không có quan hệ gì với phù chú đưa, ba mẹ Noãn Noãn cùng cha cháu đều ngốc giống nhau!” Võ Hào Cường lắc đầu than thở.
Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Nhóc cảm thấy cha nhóc ngốc sao?”
Võ Hào Cường nghĩ nghĩ rồi nói: “Thật ra cũng không phải là ngốc, chỉ là quá cổ hủ! Cha đầu gỗ như vậy, không tiếp thu được một ít sự vật mới lạ, cái này cũng không trách được hắn, tuổi hắn có hơi lớn, tương đối cố chấp.”
Diệp Phàm gật đầu: “Nói không sai, giác ngộ của nhóc cao hơn cha nhóc nhiều.”
“Chú nhỏ, cháu tin tưởng phù của chú hữu dụng, hôm nào chú lại vẽ cho ta một tấm đi.” Võ Hào Cường nói.
Diệp Phàm xoa xoa đầu Võ Hào Cường: “Hôm nào ta làm cho nhóc khối một ngọc bội hộ thân đi.”
Võ Hào Cường cực kỳ vui vẻ: “Chú nhỏ, chú thật tốt!”
Võ Hào Cường nhìn mấy người đi tới, không vui nói: “Người Liêu gia tới.”
…
Võ Tư Hàm thấy người Liêu gia tới, trong lòng cũng có chút không vui, quan hệ của tứ đại gia tộc ở Thương Thành là đối lập lẫn nhau. Năm đó, Võ Anh gả vào Diệp gia, khiến cho quan hệ của Võ gia cùng Diệp gia thân mật hơn một chút. Đương nhiên, quan hệ hai nhà không lâu sau đó lại tan, mà hiện tại Liêu Đình Đình qua lại với Diệp Chí Trạch, cũng đại biểu cho Diệp gia cùng Liêu gia liên thủ, mà Võ gia lại bị bài trừ ra bên ngoài.
Liêu Hà đi tới trước mặt Diệp Phàm: “Phàm thiếu, chuyện từ hôn thật xin lỗi, nhưng cậu cũng biết đó, hiện tại không phải xã hội cũ, hôn nhân cần có tình yêu đến từ hai phía, cậu cùng Đình Đình chênh lệch quá lớn…”
Võ Tư Hàm lạnh mặt, nắm chặt chén rượu trong tay, đáy mắt hiện lên mấy phần hung ác nham hiểm, Liêu Hà nói lời xin lỗi này còn không bằng nói là thị uy.
Diệp Phàm không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: “Được rồi, ngươi đừng nói nữa, người phụ nữ kia ta chướng mắt, chuyện từ hôn đối với ai cũng đều tốt, dưa hái xanh không ngọt.”
Liêu Đình Đình tức giận nhìn Diệp Phàm: “Diệp Phàm, anh cho rằng anh là thứ gì? Anh thế mà dám ghét bỏ tôi!”
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Liêu Đình Đình một cái: “Ta chính là thiên tài, loại phụ nữ nông cạn như ngươi đương nhiên không hiểu được.”
Võ Tư Hàm nghe thấy lời Diệp Phàm nói, có hơi chút bất đắc dĩ, rồi lại có chút hả giận.
“Ông chủ Liêu, chuyện Liêu tiểu thư từ hôn Diệp Phàm đã qua một đoạn thời gian, đã là chuyện cũ, không cần lấy ra bàn luận.” Võ Tư Hàm nói.
Liêu Đình Đình trừng mắt nhìn Diệp Phàm một cái, không tiếp tục để ý tới Diệp Phàm.
Sau khi Liêu Đình Đình rời đi, Diệp Phàm lần thứ hai đạt được sự yên tĩnh.
“Chú nhỏ, người phụ nữ kia không biết nhìn người, chú không cần để ý cô ta.” Võ Hào Cường nói.
Diệp Phàm gật đầu: “Loại dong chi tục phấn kia sao có thể vào được mắt ta, chú nhỏ nhóc chính là thiên tài, đương nhiên phải tìm người phong hoa tuyệt đại.”
Võ Hào Cường gật đầu: “Đương nhiên rồi, chú nhỏ, chú có mục tiêu rồi sao?”
“Đúng vậy, có một mục tiêu rất lớn, tương đối khó khăn, nhưng chú nhỏ nhóc đương nhiên có tấm lòng dũng cảm đối diện khó khăn đó.” Diệp Phàm đắc chí khoe mẽ.
Võ Hào Cường: “…”
…
Lúc Diệp Phàm giống như không xương ăn vạ trên sô pha, mấy người Diệp gia đã đi tới.
Diệp Hoằng Văn nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của Diệp Phàm thì lập tức giận sôi máu.
“Mày tỉnh táo lại lại cho tao!”
Diệp Phàm nhìn Diệp Hoằng Văn: “Ông già chết tiệt, ông biết thế nào là không trâu bắt chó đi cày không, đừng có xen vào việc của người khác, ta đã không phải là người Diệp gia, ông khoa tay múa chân hơn nữa trước mặt ta cũng không có ý nghĩa gì.”
Diệp Hoằng Văn vừa đi đến trước mặt Diệp Phàm thì lập tức khiến cho không ít người bên trong đại sảnh âm thầm chú ý. Lời Diệp Phàm vừa nói ra, tức khắc không ít khách khứa âm thầm nhìn trộm, trên mặt càng thêm lộ ra vẻ mặt vui vẻ khi người khác gặp họa.
“Láo toét!” Diệp Hoằng Văn bất mãn mắng một tiếng rồi bỏ đi.
“Chú nhỏ, chú không cần để ý đến ông ta.” Võ Hào Cường an ủi.
Diệp Phàm trợn trắng mắt: “Ai thèm để ý ông ta, ta còn rất bận!”
Liêu Hà đi tới bên người Diệp Hoằng Văn, vỗ vỗ bả vai ông ta: “Được rồi, ông bớt giận đi.”
Diệp Hoằng Văn bất mãn mắng nhỏ: “Thằng bất hiếu, đã không nên thân lại còn kiêu ngạo như vậy!”
…
Bỗng nhiên, trong đại sảnh truyền đến một loạt tiếng xôn xao, Tống Bá Huy, Giang Hải Lâm, Tiền Dụ, Chu Trọng Thu cùng nhau tiến vào, Tống gia, Giang gia, Tiền gia, Chu gia là bốn đại gia tộc mới phất lên ở Thương Thành, thế lực của bốn đại gia tộc này tuy rằng không bằng mấy gia tộc lâu đời mạnh mẽ như Diệp gia, Võ gia nhưng thế nổi lên lại rất mãnh liệt.
Đám người Tống Bá Huy vừa vào đại sảnh liền lập tức đi về phía Diệp Phàm.
“Diệp thiếu.” Tống Bá Huy cung kính gọi một tiếng.
Diệp Phàm nhìn Tống Bá Huy: “Tống thiếu khôi phục không tồi!”
“Đều nhờ phúc của Diệp thiếu, còn tốt lắm!” Tống Bá Huy cười nói.
“Ngươi cũng là tai bay vạ gió, đang êm đang đẹp lại có vẻ ngoài giống người kia.” Diệp Phàm lắc đầu, lại nói: “Nhưng nói đến cũng kỳ quái, mấy vật kia đều là dùng hơi thở để phân biệt người, không phải bằng tướng mạo.”
Trong lòng Tống Bá Huy trầm xuống, thời điểm hắn ta bị nữ quỷ bám vào người, thỉnh thoảng cũng có thể nói chuyện cùng nữ quỷ, nữ quỷ kia lặp đi lặp lại một cái tên, sau khi Tống Bá Huy kiểm tra gia phả thì phát hiện cái tên kia thế mà nằm trên gia phả nhà mình, tên đàn ông phụ lòng nữ quỷ kia rất có thể là lão tổ tông Tống gia.
“Diệp thiếu, ngài xem thân thể tôi nên điều dưỡng như thế nào?” Tống Bá Huy hỏi.
Diệp Phàm nắm cổ tay Tống Bá Huy kiểm tra một chút, cười nói: “Tình huống không tệ như ta nghĩ, để hôm nào ta viết cho ngươi một phương thuốc.”
Tống Bá Huy thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Cảm ơn Diệp thiếu.”
Diệp Phàm liếc mắt nhìn qua mấy người khác một cái: “Các vị gần đây không nên chơi mấy trò có tính nguy hiểm gì, tĩnh dưỡng một đoạn thời gian rồi nói sau.”
Tống Bá Huy cười cười: “Diệp thiếu nói phải.”
Mấy người trời nam đất bắc nói chuyện một hồi, không khí hòa hợp vui vẻ.
Tiền Dụ nhìn Diệp Phàm mấy lần, ánh mắt mang theo tia kỳ lạ.
Diệp Phàm nhìn Tiền Dụ, khó hiểu hỏi: “Ngươi có phải muốn nói cái gì không?”
Tiền Dụ tuy rằng là đại thiếu gia, nhưng tính bát quái lại lớn hơn cả phóng viên giải trí chuyên nghiệp, nghe vậy kích động nói: “Diệp thiếu, tôi nghe nói ngài đùa giỡn Bạch tam thiếu?”
Ngày đó, Tiền Dụ gặp được Diệp Phàm ở phố dược liệu đã biết Diệp Phàm có ý tứ với Bạch tam thiếu, vốn dĩ hắn ta còn tưởng rằng Diệp Phàm đã từ bỏ, sau đó lại nghe người khác nói Diệp Phàm có tiếp xúc với Bạch tam thiếu.
“Đùa giỡn? Không có! Ta chỉ là muốn theo đuổi hắn!” Diệp Phàm lắc đầu đáp.
Tiền Dụ: “…”
“Ngài thật sự không thích Liêu Đình Đình?” Giang Hải Lâm cười hì hì hỏi.
“Loại tàn hoa bại liễu kia, ta không có hứng thú!” Diệp Phàm khinh thường hừ một tiếng.
Giang Hải Lâm: “…” Tàn hoa bại liễu?
…
Đường Ninh kỳ lạ nhìn Diệp Phàm một cái, xoay người đi qua chỗ Võ Tư Hàm.
“Tư Hàm, Diệp Phàm có giao tình với mấy thằng nhóc Tống Bá Huy kia từ khi nào vậy? Em thấy quan hệ của bọn họ hình như không tồi.” Đường Ninh nói.
Võ Tư Hàm thầm nghĩ: Tiểu tử Diệp Phàm sau khi rời khỏi Diệp gia thì thích giả thần giả quỷ, còn đám người Tống Bá Huy kia chính là thích xem người khác giả thần giả quỷ, cái này không phải vừa khớp sao?
Võ Tư Hàm tuy rằng cảm thấy Diệp Phàm như vậy không tốt lắm, nhưng thấy đám người Tống Bá Huy không có ý kiến nên cũng không biết nói gì mới được.
Liêu Hà bưng chén rượu, thỉnh thoảng nhìn qua chỗ Diệp Phàm.
“Đình Đình, Diệp Phàm có giao tình với đám người Tống Bá Huy kia từ khi nào vậy?”
Liêu Đình Đình lắc đầu: “Em cũng không biết.” Liêu Đình Đình cau mày lại, trong lòng suy nghĩ ngổn ngang, tên phá gia Diệp Phàm kia thế mà có quan hệ không tồi với đám người Tống Bá Huy, cái này khiến cho Liêu Đình Đình từng vứt bỏ Diệp Phàm rất không thoải mái.
Võ Hầu Tuyên đi tới bên người Võ Tư Hàm: “Tư Hàm, Chu lão tới, cùng cha đi nghênh đón đi.”
“Chu lão cũng tới?” Võ Tư Hàm không khỏi có chút kích động.
Chu Cẩn Chi trước kia là nhân sĩ kinh đô, khi còn ở kinh đô đã có thanh danh không nhỏ, con trai con gái đều ở nước ngoài, công việc kinh doanh rất lớn, Chu Cẩn Chi mở một cửa hàng đồ ngọc ở Thương Thành cũng chỉ là để vui chơi.
Rất nhiều người đều muốn xây dựng mối quan hệ tốt đẹp cùng Chu Cẩn Chi, nhưng đều không có thành công. Võ Tư Hàm nghĩ không ra, vì sao Chu Cẩn Chi lại đến tham gia yến hội chúc thọ gia gia.
Rất nhiều người đều từng mời Chu Cẩn Chi tham gia yến hội, nhưng đều không có thành công, Võ Tư Hàm không nghĩ ra vì sao Chu Cẩn Chi lại không mời tự đến. Chu lão chịu tới, đối với Võ gia mà nói chính là chuyện cực kỳ có mặt mũi.
Chu Cẩn Chi cùng Võ Đằng Minh hàn huyên vài câu thì đi tới chỗ Diệp Phàm, đám người Tống Bá Huy lập tức nhường cho Chu Cẩn Chi một con đường.
Tống Bá Huy nhìn Chu Cẩn Chi, trong lòng tràn đầy khó hiểu, Chu lão rõ ràng là tới tìm Diệp Phàm, chẳng lẽ là có giao tình gì với Diệp Phàm sao?
Đăng bởi | DieuuDieu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật |