Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu loli tới cửa xin giúp đỡ

Phiên bản Dịch · 911 chữ

Một cô bé có vẻ ngoài đáng yêu xuất hiện trước cửa, cung cung kính kính gọi Diệp Phàm một tiếng: “Chú Diệp.”

Diệp Phàm chớp chớp mắt nhìn cô bé: “Nhìn nhóc có chút quen mắt.”

“Cháu là Đường Noãn!”

“À, ta nhớ ra rồi, nhóc là bạn gái Tiểu Cường!”

Tiền Dụ: “…” Nghe giống như bạn gái con gián.

“Cháu không phải bạn gái Tiểu Cường, ta là bạn học.” Đường Noãn nói.

Diệp Phàm cười nhẹ: “Hiện tại là bạn học, sau này chính là bạn gái.”

Tiền Dụ: “…” Tên Diệp Phàm này đùa giỡn bạn nhỏ nhà người ta như vậy thật quá đáng!

“Muốn uống sữa bò không?” Diệp Phàm hỏi.

Đường Noãn lắc đầu: “Không uống, cháu có chính sự.”

“Chính sự gì?”

“Cháu muốn nhờ chú cứu Tiểu Cường!”

Diệp Phàm nhíu mày: “Thằng nhóc béo kia đã xảy ra chuyện gì?” Hắn không có nghe nói! Nhưng như vậy cũng không kỳ quái, Võ Tư Hàm vẫn luôn nghĩ hắn không làm được việc gì đàng hoàng, bại hoại, cho dù Tiểu Cường có xảy ra chuyện cũng không tin tưởng đi tìm hắn.

“Cậu ấy bị bắt cóc, nhưng nói với bên ngoài là bị bệnh.” Đường Noãn nói.

Tiền Dụ khẩn trương nắm lấy ly sữa bò, đáng chết, hắn ta hình như đã nghe được chuyện gì đó không nên nghe? Cháu đích tôn Võ gia bị bắt cóc? Ai có lá gan làm ra chuyện này chứ?

“Vì sao lại tới tìm ta?” Diệp Phàm hỏi.

“Bởi vì cháu biết chú là người rất giỏi. Hôm trước cháu bị một chiếc xe vượt đèn đỏ đụng phải, sau đó cháu cảm giác được có một chùm sáng trắng bao bọc lấy, khiến cháu rơi xuống bụi cỏ ven đường, lúc về kiểm tra thân thể cũng không có bị sao hết.”

“Tên tài xế gây chuyện kia nói, hắn không có đụng phải cháu, cha mẹ cháu cũng cho rằng cháu là bị sợ hãi, ngã vào trong bụi cỏ. Nhưng cháu biết là tấm phù kia bảo vệ cháu, sau tai nạn xe cộ, tấm phù Bình An kia đã hóa thành tro bụi, cháu đã nói với cha mẹ nhưng họ đều không tin cháu, nghĩ là cháu nhớ nhầm.”

Tiền Dụ nghe xong hãi hùng khiếp vía, thầm nghĩ: Phù Bình An vậy mà còn có công hiệu như vậy, hắn vừa mới mua được mấy tấm phù từ chỗ Giang Hải Lâm, sau đó đã đưa hết cho người Tống gia, thiệt thòi lớn rồi!

Diệp Phàm không khỏi tiếc nuối: “Phù Bình An ta vẽ trước đây có cấp bậc quá thấp, chờ thêm một đoạn thời gian nữa ta sẽ vẽ được phù Bình An tốt hơn, đến lúc đó bay lên không phải là nhóc, mà là cái xe kia.”

Tiền Dụ: “…”

Diệp Phàm thở dài một hơi: “Thật không xong!”

Tiền Dụ khẩn trương hỏi: “Diệp thiếu, có gì không ổn sao?”

Diệp Phàm u buồn kể: “Ta đã đáp ứng làm cho Tiểu Cường một khối ngọc bội phòng thân, kết quả qua mấy ngày nay lại quên mất, hại nó xảy ra chuyện, thằng nhóc thối kia lại muốn giận dỗi ta.”

“Cái này ai cũng không thể đoán trước được.” Tiền Dụ an ủi.

“Đúng vậy! Trách nhiệm chủ yếu chính là ở trên người cha nó, ta đã cho thằng nhóc kia hai tấm phù Bình An, ai bảo cha nó phản đối phong kiến mê tín, ném vào trong thùng rác đâu? Cái này có thể trách ai được?” Diệp Phàmrầu rĩ nói.

Tiền Dụ: “…” Võ đại thiếu gia đúng là phí phạm của trời mà!

“Nhóc có đồ vật gì đó thằng nhóc hay mang theo bên người không?” Diệp Phàm nhìn Đường Noãn hỏi.

Đường Noãn nghĩ nghĩ, lấy ra một chồng truyện tranh: “Tiểu Cường sợ cha mắng cậu ấy không có chí tiến thủ, đưa hết truyện tranh của cậu ấy cho cháu giữ, truyện tranh có thể chứ?”

Diệp Phàm: “…” Trẻ nhỏ chính là trẻ nhỏ, cả xem truyện tranh cũng coi thành mục tiêu theo đuổi: “Có thể, nó thích nhất bộ nào?”

“Siêu nhân trứng muối!”

Diệp Phàm: “…” Phẩm vị của thằng nhóc kia quả thật không xong!

Diệp Phàm lấy ra một tấm phù, phù rơi xuống bên trên truyện tranh thì biến thành một người giấy nhỏ, người giấy chỉ về một phương hướng.

Tiền Dụ đứng một bên xem trợn mắt há hốc mồm.

Diệp Phàm đứng lên: “Có thể đi… A! Không tốt!”

Tiền Dụ nhìn Diệp Phàm: “Diệp thiếu, có vấn đề gì sao?”

“Ta nhớ ra rồi, xe của ta hôm qua quên đổ xăng!”

Tiền Dụ: “… Nếu ngài không ngại, tôi có thể đưa ngài qua đó.”

Diệp Phàm nghiêng đầu nhìn Tiền Dụ: “Ngươi thật tốt! Sẽ không làm phiền ngươi chứ?”

“Không có, đây là vinh hạnh của tôi.” Tiền Dụ vội vã ân cần đáp.

Diệp Phàm mang theo truyện tranh cùng người giấy nhỏ lên xe Tiền Dụ, Đường Noãn cũng tung tăng đi lên theo.

Tiền Dụ theo phương hướng người giấy nhỏ chỉ mà lái xe, không khỏi có chút hãi hùng khiếp vía, người giấy này rốt cuộc là thứ gì? Hắn ta thật sự không phải đang nằm mơ sao? Cái này chẳng lẽ là ma thuật?

Bạn đang đọc Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành(Bản Dịch) của Diệp Ức Lạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DieuuDieu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.