Cứu người
Tiền Dụ lái xe tới một khu nhà cũ trong nội thành.
“Hẳn là không sai, chúng ta xuống xe ở chỗ này đi, xe của ngươi có chút chói mắt.” Diệp Phàm nói.
Tiền Dụ do dự nhìn Diệp Phàm: “Diệp thiếu, ta có thể đi cùng không?”
Diệp Phàm gật đầu: “Cũng được.”
Tiền Dụ đi theo Diệp Phàm vào trong một nhà xưởng bỏ hoang, Võ Hào Cường bị bịt miệng, trói trên ghế.
“Lão đại, Võ gia nói tiền chuộc hai trăm triệu có hơi nhiều, tiền của Võ gia đều đặt trên sản nghiệp, giờ phải bán của cải lấy tiền mặt trong công ty mới có thể có được hai trăm triệu, nhưng muốn bán của cải lấy tiền mặt trong công ty không thể xong trong một sớm một chiều, như vậy phải rất lâu nữa mới có thể đưa tiền cho chúng ta .”
“Khốn kiếp, người Võ gia rõ ràng đang muốn kéo dài thời gian.”
“Lão đại, tôi thấy bọn họ không dám không đưa tiền, lứa này Võ gia chỉ có một đứa cháu, rất quý giá.”
“Chuyện này nếu kéo quá dài chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề.”
“Bằng không chúng ta đòi trước một chút.”
“Không được, nhất định phải lấy được hai trăm triệu trong một lần, không thể thiếu!”
Võ Hào Cường rầu rĩ nhìn mấy người, hai mắt tràn ngập tức giận.
“Lão đại, có nên cho thằng nhóc này ăn chút gì đó không? Nếu nó xảy ra vấn đề gì đó, Võ gia sẽ không tốt bụng cho chúng ta một con đường lui đâu.”
“Không cần, mới một ngày không ăn gì mà thôi, không thể đói chết được!”
Tiền Dụ trộm nhìn Võ Hào Cường, thầm nghĩ: Thằng nhóc thật quá thảm, một ngày cũng không được ăn gì, đây chính là cháu trai vàng của Võ gia!
Diệp Phàm lấy ra một ống trúc, một làn khói lượn lờ bay lên, khói mê rất nhanh đã bay vào trong kho hàng, chỉ chốc lát sau, một đám người kia mềm oặt ngã xuống.
Tiền Dụ trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, cái này giống như trên TV! Thì ra thật sự có loại khói mê thần kỳ như vậy, vừa hít một hơi đã ngã.
“Diệp thiếu, bọn họ đều ngất hết rồi?”
Diệp Phàm gật đầu, không khỏi đau lòng: “Trúng thuốc mê, nhiều thuốc như vậy mất tới tận hai mươi vạn, bọn họ có súng, nếu không phải lo lắng bọn họ chó cùng rứt giậu, giết chết thằng nhóc béo kia, ta đã không cần lãng phí như thế.”
Tiền Dụ cực kỳ sùng bái nhìn Diệp Phàm: “Diệp thiếu, ngài thật giỏi!”
Diệp Phàm tự đắc mỉm cười: “Không dám, không dám! Ngươi cầm cái này đi.”
Diệp Phàm lấy một tấm phù Thanh Thần đưa cho Tiền Dụ, Tiền Dụ không hỏi nhiều, trực tiếp dán lên người.
Tiền Dụ đi theo Diệp Phàm vào trong kho hàng, Diệp Phàm đá mấy tên bắt cóc mỗi người một cái, Tiền Dụ phát hiện, mỗi cú đá của Diệp Phàm đều kèm theo vang lên một tiếng xương cốt vỡ vụn giòn vang, biết chắc tay chân bọn bắt cóc bị đá trúng đã toàn bộ trật khớp hết.
Diệp Phàm cởi dây trói cho Võ Hào Cường xong, bế lên, nói: “Đi thôi.”
Tiền Dụ gật đầu: “Được!”
Diệp Phàm ôm Võ Hào Cường, nói với Tiền Dụ: “Ngươi đưa phù cho ta.”
Tiền Dụ đưa phù qua, phát hiện chữ viết bên trên phù đã phai nhạt đi rất nhiều.
“Phù Thanh Thần này còn có chút tác dụng, không thể lãng phí.” Diệp Phàm dán phù lên trên người Võ Hào Cường, phù chú tức khắc biến thành tro tàn.
Võ Hào Cường nhắm hai mắt, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Tiền Dụ nhìn Võ Hào Cường, kỳ quái hỏi: “Tại sao hắn còn chưa tỉnh lại?”
“Chắc tại hít phải nhiều thuốc quá!”
“Không phải còn có phù sao?”
Diệp Phàm nhún nhún vai: “Phù cũng không được hoàn chỉnh, bị ngươi dùng mất một phần rồi.”
“Vậy lại cho hắn dùng một tấm nữa?”
“Không cần, dù sao tiểu tử này ngủ một lúc sẽ tỉnh, không cần thiết phải gọi dậy bây giờ.” Diệp Phàm không thèm để ý.
Tiền Dụ: “…” Diệp thiếu thật tiết kiệm!
“Thằng nhóc chết tiệt này ngủ thật tốt! Một ngày không ăn gì cũng có thể ngủ tốt như vậy.” Diệp Phàm rầu rĩ nói thầm.
Tiền Dụ: “…”
…
Võ gia.
“Tiểu Cường thế nào rồi?” Đường Ninh nhìn Võ Tư Hàm hỏi.
Võ Tư Hàm cau mày: “Điện thoại bọn bắt cóc gọi không thông.”
Đường Ninh lập tức khóc lên: “Bọn họ không phải đã giết con tin chứ?”
Võ Đằng Minh dùng quải trượng gõ mặt đất, tức giận mắng: “Sao có thể, không được tự dọa mình!”
Đường Ninh bị Võ Đằng Minh mắng một tiếng thì lập tức không dám khóc nữa.
Điện thoại Đường Ninh vang lên, Đường Ninh vội vàng tiếp nhận, “Noãn Noãn……”
“Dì Ninh, cháu cùng Tiểu Cường đang ăn ở KFC, tối nay chúng ta sẽ trở về.” Thanh âm Đường Noãn vang lên.
“Cháu đang cùng Tiểu Cường ở ăn KFC, cháu thật sự đang cùng Tiểu Cường đi ăn ở KFC?” Đường Ninh khó tin hỏi.
“Đúng vậy! Mấy tên bắt cóc Tiểu Cường đều bị ngộ độc thức ăn té xỉu hết, Tiểu Cường nhân lúc đó chạy ra ngoài.”
Đường Ninh: “…” Ngộ độc thức ăn? “Noãn Noãn, cháu để Tiểu Cường nghe điện thoại đi.”
“Mẹ, con không sao, bây giờ con đang ăn KFC ở quảng trường Vạn Đạt, đợi lát nữa con sẽ về, người không cần lo lắng, mấy tên bắt cóc con game over hết rồi, con đã báo cảnh sát. Mẹ di động sắp hết pin rồi, con không nói chuyện với mẹ nữa” Âm thanh Võ Hào Cường oang oang vang lên.
Đường Ninh: “…”
Đường Ninh còn muốn nói tiếp thì điện thoại đã bị ngắt.
Võ Đằng Minh nhìn Đường Ninh: “Thế nào?”
Đường Ninh chớp chớp mắt: “Noãn Noãn gọi điện thoại nói Tiểu Cường đã chạy thoát, chắc là không sao đâu.”
“Đường Noãn, Đường Noãn sao có thể ở bên Tiểu Cường?” Võ Đằng Minh khó hiểu hỏi.
Đường Ninh vẻ mặt như đưa đám: “Con cũng không biết ạ!”
Võ Hầu Tuyên thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Mặc kệ như thế nào, đây là tin tức tốt nhất.”
Đăng bởi | DieuuDieu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật |