Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tụ Khí Quy

Phiên bản Dịch · 1438 chữ

Diệp Phàm rút ra một trăm vạn, đến thị trường hoa chim* một chuyến.

*chợ bán các loại cây và động vật.

Bên trong thị trường hoa chim bày không ít thực vật, nhưng mà hơn phân nửa Diệp Phàm không có hứng thú gì. Hắn đi dạo một vòng, vừa cho rằng sẽ không có thu hoạch gì thì lại bị một cỗ linh khí nhàn nhạt hấp dẫn.

Diệp Phàm đi theo linh khí tới một cửa hàng thuỷ sản.

“Ông chủ, rùa đen này bao nhiêu tiền?”

Hai mắt Diệp Phàm sáng lên, hắn không nghĩ tới ở cái nơi linh khí bần cùng này mà lại có thể gặp được Tụ Khí Quy. Cái gọi là Tụ Khí Quy chính là rùa đen có thể hội tụ linh khí, loại thiên địa linh thú này cực kỳ hiếm thấy, nếu xuất hiện ở đại lục tu chân, tuyệt đối sẽ là đối tượng bị tranh đoạt hàng đầu.

Bích Vân Tông Diệp Phàm từng ở cũng không có Tụ Khí Quy, nhưng thật ra đối thủ một mất một còn của Bích Vân Tông là Huyền Kiếm Môn lại có một con.

Đáng tiếc, thế giới này không có người tu chân, người bình thường đều không cảm nhận được linh khí, nên căn bản không biết Tụ Khí Quy giá trị như thế nào, may mắn như thế nên bây giờ hắn mới nhặt được món hời này.

“Cậu thật tinh mắt, đây chính là rùa đen hoang dã, cậu xem màu sắc mai rùa này xem, nếu cậu muốn mua, tôi chỉ lấy một ngàn…”

Diệp Phàm gật đầu, sảng khoái đáp: “Được!”

Diệp Phàm âm thầm vui vẻ, bỏ ra một ngàn đã có thể mua được Tụ Khí Quy, vận khí thật tốt.

Chủ tiệm nhìn vẻ mặt ngốc bạch ngọt của Diệp Phàm, thầm nghĩ: Hình như ra giá thấp rồi!

Chủ tiệm tuy rằng hơi tiếc nuối, nhưng cũng không sửa miệng.

“Người anh em, rùa đen này cậu định mua về hầm sao, hay làm thịt kho tàu? Đây chính là vật đại bổ đó, có muốn tôi sơ chế trước không?”

Diệp Phàm vội vàng xua tay: “Không cần, rùa đen này ta muốn mua về nuôi, nghe nói nuôi rùa đen có thể trường thọ.”

Diệp Phàm dùng ánh mắt thương hại nhìn con rùa đen trong thùng thuỷ sản, lắc lắc đầu thầm nghĩ: Con rùa này thật đáng thương! Ở đại lục tu chân, Tụ Khí Quy chính là được cung phụng có thừa, đến cái nơi này thế mà lại phải trở thành thịt nấu ăn, may mắn gặp được hắn, tiểu tử này mới có thể thoát ly biển khổ.

Chủ tiệm gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, tuổi thọ của rùa đến ngàn vạn năm tuổi, nuôi rùa đen ít nhiều cũng có thể hưởng phúc khí của nó.”

Diệp Phàm đưa thùng rùa đen lên xe, vui vẻ mang về chung cư.

Chung cư Diệp Phàm sống hiện tại là do mẹ hắn để lại, hơn một trăm sáu mươi mét vuông, đối với Diệp Phàm mà nói đã là không tồi, tuy rằng chung cư này so với biệt thự Diệp gia thì kém xa.

Diệp gia.

“Diệp Phàm đi đâu rồi?” Diệp Hoằng Văn hỏi.

Vương Hiểu Phỉ có hơi mơ hồ, Diệp Hoằng Văn vẫn luôn không thích Diệp Phàm, mỗi lần nói tới Diệp Phàm đều lộ ra sắc mặt không vui, Vương Hiểu Phỉ không hiểu tại sao sau khi Diệp Phàm nháo ra việc mất mặt như vậy, Diệp Hoằng Văn lại đột nhiên nhắc tới hắn.

Không đợi Vương Hiểu Phỉ nói cái gì, Diệp Ánh Lan liền mở miệng: “Cha, người hỏi thằng nhóc bùn nhão trát không nổi tường đó làm gì? Hắn làm việc bừa bãi khiến Diệp gia chúng ta mất hết mặt mũi.”

“Bạn bè của cha nói Diệp Phàm ở dưới cầu vượt bán phù, giả danh lừa bịp!” Sắc mặt Diệp Hoằng Văn trở nên âm trầm.

Vương Hiểu Phỉ tức khắc thay đổi thái độ, Diệp Phàm dù sao cũng là người Diệp gia, Diệp Phàm ở bên ngoài rêu rao bịp bợm thì Diệp gia cũng theo đó mà mất mặt.

“Cha, người quan tâm hắn làm gì? Hắn tự làm tự chịu!” Diệp Chí Trạch nói.

Diệp Hoằng Văn do dự một chút, quay sang nhìn Diệp Ánh Lan: “Con đi đưa cho thằng nhóc kia mười vạn, nói hắn an phận một chút, không cần làm loạn, càng không cần làm ra việc mất mặt xấu hổ như vậy.”

Diệp Ánh Lan cảm thấy Diệp Hoằng Văn không cần phải cho Diệp Phàm nhiều như vậy, tiền này thật sự quá dư thừa, nghĩ một chút, lại cười nói: “Được, hắn dù sao cũng là anh trai con, hắn sa đọa thành như bây giờ con cũng không chịu nổi.”

Diệp Ánh Lan nhận lấy thẻ của Diệp Hoằng Văn, thầm nghĩ: Gần đây cô ta nhìn trúng một cái túi Chanel, nhưng kinh tế có hơi khó khăn, hiện tại có thể mua được rồi.

Diệp Phàm thu hồi công pháp, hoạt động tay chân một chút. Sau khi có Tụ Khí Quy, hiệu suất tu luyện của hắn đã tăng cao hơn không ít, nhưng một ngày Diệp Phàm chỉ có thể tu luyện hai canh giờ, linh khí trong cơ thể đã đạt tới bão hòa, không thể tiếp tục hấp thu linh khí.

Diệp Phàm lấy giấy ra mấy tờ giấy, bắt đầu chế tạo phù. Tuy rằng kinh doanh bán phù làm không tốt lắm, nhưng Diệp Phàm cảm thấy cứ cung không đủ cầu như vậy không phải biện pháp lâu dài, cho nên việc bán phù vẫn phải làm. Đương nhiên, nếu qua mấy ngày vẫn không bán đi được, vậy thì phải tìm cách khác.

Diệp Phàm ôm một túi gà chiên, ngồi xuống cạnh Viên đại sư.

“Người anh em, mấy ngày rồi cậu không tới nha!”

Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy! Qua mấy ngày rồi.”

“Người anh em, một trăm vạn kia cậu tiêu hết nhanh như vậy?” Viên đại sư hỏi.

Diệp Phàm gật đầu: “Gần như thế.” Mua linh dược quá tốn tiền, niên đại của dược liệu hơi lâu năm một chút đã phải bỏ ra vài vạn, Diệp Phàm mỗi ngày tiêu dùng cho linh dược đã trên dưới mười vạn rồi. Viên đại sư nghe được Diệp Phàm nói, khóe miệng run rẩy một chút, thầm nghĩ: Phá gia chi tử!

Một thiếu niên mặt mày quý khí từ trên xe Porsche bước xuống.

“Đại sư ngài có đoán mệnh không?”

Viên đại sư vuốt râu: “Coi như có.”

“Người anh em trong mệnh cách phú quý không cần nói, nhưng năm nay phạm mệnh Thái Tuế, sợ là vận số không may mắn lắm!”

Thiếu niên đột nhiên mở to mắt: “Tôi đúng là đã gặp phải một chút phiền toái, đại sư, ngài nói xem phải làm sao bây giờ?”

Diệp Phàm âm thầm trợn trắng mắt, ở Thương Huyền đại lục từng có một nơi gọi là Thiên Cơ Tông, nghe nói vạn năm trước, tông môn này là một tông môn lớn cực kỳ mạnh mẽ, nhưng bởi vì tiết lộ quá nhiều thiên cơ, cho nên phải chịu khổ diệt môn…

Đồn đãi rằng Thiên Cơ Tông có một vị tông chủ có thể tính ra vận mệnh của rất nhiều người, nhưng mệnh không phải có thể dễ dàng tính như vậy, thường xuyên thay người đoán mệnh sẽ tiêu hao thọ mệnh phúc trạch của chính mình, thậm chí tại họa đến cả đời sau, cho nên rất nhiều đại sư đoán mệnh đều không dễ dàng ra tay.

Diệp Phàm mơ hồ cảm thấy Viên đại sư bên cạnh là lừa đảo, nhìn vật dụng bên ngoài của người kia hắn cũng có thể đoán ra được. Thằng nhóc này một thân hàng hiệu, đi siêu xe, tự nhiên quý không cần nói, lại vội vội vàng vàng tới đoán mệnh, hơn phân nửa là gặp phải phiền toái. Người bình thường sẽ không nghĩ đi xem đoán mệnh, chỉ có người gặp phải phiền toái mới có thể muốn xem ngựa chết thành ngựa sống thay đổi nguyên tắc đi nghe đoán mệnh mà thôi.

Đương nhiên, Diệp Phàm còn nhìn ra một số thứ khác, nhưng đối phương không tìm hắn, hắn cũng ngại đoạt công việc kinh doanh của Viên đại sư.

Bạn đang đọc Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành(Bản Dịch) của Diệp Ức Lạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DieuuDieu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.