Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khách mua phù thứ hai

Phiên bản Dịch · 1390 chữ

Thiếu niên nghe Viên đại sư hướng dẫn một hồi thì không khỏi nhíu mày, lời Viên đại sư nói ba phải cái nào cũng được, điểm mấu chốt lại chưa nói ra, nhưng cuối cùng thiếu niên vẫn thanh toán tiền đoán mệnh.

“Người anh em, cậu cũng đoán mệnh sao?” Giang Hải Lâm nhìn Diệp Phàm, mơ hồ cảm thấy có chút quen mắt.

Thanh danh của Diệp Phàm ở Thương Thành thật ra rất lớn, đương nhiên là tai tiếng, nhưng rất nhiều người đều chỉ là chỉ nghe qua tai, chứ chưa nhìn thấy người thật. Giang Hải Lâm tuy rằng từng gặp qua Diệp Phàm, nhưng Diệp Phàm bây giờ ăn mặc, khí chất có sự thay đổi rất lớn, thế cho nên Giang Hải Lâm không nhận ngay được.

Mẹ kế Diệp Phàm không hy vọng Diệp Phàm kế thừa sản nghiệp Diệp gia, tất nhiên sẽ làm giảm sự tồn tại của hắn, vậy nên Diệp Phàm không hay tham gia các loại yến hội, người từng gặp hắn cũng rất ít.

Diệp Phàm lắc đầu: “Ta bán phù.”

“Cậu có những loại phù gì?” Giang Hải Lâm hỏi.

“Chỉ có phù Bình An cùng phù Phòng Bệnh.” Diệp Phàm nhàn nhạt trả lời.

“Không có loại khác sao?”

Diệp Phàm nhìn thiếu niên một lúc, vuốt cằm: “Ngươi muốn phù đuổi quỷ sao? Trên người của ngươi có âm khí, còn có quỷ khí, nhưng không sao, dương khí của người nặng, an dưỡng mấy ngày là được rồi, không cần phù đuổi quỷ.”

Giang Hải Lâm kinh ngạc nhìn Diệp Phàm: “Cậu biết tôi…”

Diệp Phàm lắc đầu, lộ ra vẻ mặt cao thâm khó dò, đương nhiên nếu Diệp Phàm không vừa cười vừa gặm chân gà thì càng có phong phạm cao nhân.

Diệp Phàm lau miệng, nói: “Muốn phù Phòng Bệnh không? Còn chơi quỷ nữa hơn phân nửa sẽ sinh bệnh, mua một tấm bảo đảm bình an?”

Giang Hải Lâm cau mày: “Phù này bao nhiêu tiền một tấm?”

“Năm vạn!” Diệp Phàm không cần nghĩ ngợi đáp.

Giang Hải Lâm cau mày: “Đắt như vậy?”

“Hàng của ta là chính phẩm, giá cả đương nhiên cao hơn một ít, nếu ngươi muốn mua hàng giả, năm đồng tiền cũng có thể mua được, đi nơi khác đi.” Diệp Phàm lười biếng phẩy phẩy tay.

Giang Hải Lâm cắn chặt răng: “Cho tôi năm tấm phù bình an, năm tấm phù phòng bệnh!”

Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Thiếu niên, ngươi thật biết nhìn hàng! Đầu năm nay người biết nhìn hàng giống ngươi không còn nhiều lắm đâu!”

Diệp Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, chính là bởi vì cái nơi này nhiều kẻ ngốc không biết nhìn hàng như vậy mới làm hại hắn không thể phát tài.

“Cậu biết phù đuổi quỷ, cậu có thể vẽ ra được không?” Giang Hải Lâm hỏi.

“Cái này… Tạm thời còn không được!” Phù đuổi quỷ so với phù bình an cùng phù phòng bệnh phức tạp hơn một chút, hiện tại linh lực của hắn có hạn, không thể vẽ cái này.

Diệp Phàm lấy ra mười tấm phù đưa cho Giang Hải Lâm, Giang Hải Lâm nhận lấy, nửa tin nửa ngờ rời đi.

“Người anh em, cậu tăng giá sao?” Viên đại sư nhíu mày hỏi. Mấy hôm trước, phù kia vẫn còn là ba vạn tệ, lúc này mới qua mấy ngày đã bay lên đến năm vạn.

Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy! Tăng giá, mấy ngày hôm trước là bán giá đặc biệt, hôm nay khôi phục giá cả bình thường.”

Viên đại sư nhìn Diệp Phàm một cái, không khỏi có chút hâm mộ, vừa rồi ông chỉ kiếm được một ngàn, Diệp Phàm lại kiếm được tới năm mươi vạn, sớm biết rằng bán phù dễ kiếm tiền như vậy thì ông cũng muốn bán một ít, nhưng kiếm loại tiền này tính nguy hiểm có hơi lớn…

“Mấy ngày này cậu vẫn nên trốn đi đi, đám thiếu gia kia bình thường dễ nói chuyện, nhưng nếu bọn họ biết bị lừa thì sẽ có phiền toái lớn. Nói không chừng qua mấy ngày nữa bọn họ tụ tập một đám người tới nháo loạn, cậu sẽ bị đánh một trận, bằng không đi đổi một gương mặt khác đi, một tấm phù của cậu bán cũng không ít mà.”

Diệp Phàm: “…”

Diệp Phàm cân nhắc trước đi mua một ít dược liệu, tiền còn dư lại cộng thêm trước đây còn thừa có thể chống đỡ qua mấy ngày, hắn hẳn là có thể nghỉ ngơi một dịp.

“Được, tuy rằng còn khá sớm nhưng có thể thu quán được rồi.” Diệp Phàm đứng lên vươn vai duỗi eo một cái.

“Người anh em, vận khí thật tốt, liên tiếp gặp được khách hàng lớn.”

Diệp Phàm suy nghĩ, đi một chuyến đến thư viện công lập, rất nhiều thực vật trên địa cầu Diệp Phàm không rõ ràng lắm, có mấy loại thực vật không khớp so với nhận thức trước đây. Diệp Phàm quyết định đi thư viện để xem sách tranh thực vật.

Diệp Phàm ôm một lần hơn mười quyển sách, tìm một chỗ ngồi ngồi xuống, nhanh tay lật xem.

Diệp Phàm sở hữu cửu sắc thần hồn, đã nhìn qua là không quên được, tốc độ đọc sách có thể hơn xa thường nhân.

Diệp Phàm phát hiện sau khi hắn ngồi xuống, có mấy cô gái liên tiếp lén lút nhìn hắn, Diệp Phàm suy đoán có thể là bởi vì hắn lớn lên quá đẹp trai, cho nên chọc vào xuân tâm của mấy cô, dù sao thế giới này có rất nhiều em gái ham mê nhan sắc!

Diệp Phàm đọc tới quyển sách thứ ba, một cô gái đứng dậy đi tới trước mặt hắn.

“Diệp Phàm, mày không cần làm bộ làm tịch.”

Diệp Phàm ngẩng đầu lên, có chút không hiểu nhìn cô : “Có chuyện gì sao?”

“Diệp Phàm, người thông minh không nói chuyện mờ ám, mày cùng chị Đình Đình là không thể, đừng si tâm vọng tưởng.”

Diệp Phàm không hiểu nhìn cô gái: “Nhân viên y tế của bệnh viện tâm thần nào không có trách nhiệm như vậy? Sao lại thả một người phụ nữ điên như ngươi ra?”

“Mày…!” Khương Nhu nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm thấy được người đưa lưng về phía hắn chính là Liêu Đình Đình, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, cuối cùng cũng rõ ràng vì sao mấy cô gái kia liên tiếp nhìn hắn.

“Đen đủi!” Diệp Phàm buông sách xuống, vẻ mặt chán ghét trừng mắt nhìn Liêu Đình Đình một cái rồi rời khỏi thư viện, tính toán hôm nào khác lại đến.

Liêu Đình Đình sinh ra ở Liêu gia thuộc tứ đại gia tộc trong Thương Thành. Liêu Đình Đình có vẻ ngoài xinh đẹp, xuất thân tốt, trong cảm nhận của nguyên thân chính là tồn tại giống như nữ thần, có hôn ước cùng Liêu Đình Đình làm nguyên chủ vô cùng vui vẻ, thỉnh thoảng lại có chút tự ti xấu hổ.

Nguyên chủ đem Liêu Đình Đình tôn sùng thành nữ thần, Diệp Phàm lại không có cảm giác gì với Liêu Đình Đình, kiếp trước Diệp Phàm từng thấy rất nhiều mỹ nữ, hơn nữa, hắn cảm thấy Liêu Đình Đình nhìn như ôn nhu, kỳ thật tâm địa rắn rết, lần đó nguyên thân bị người khác gài bẫy, thanh danh hỏng hết, làm sao Liêu Đình Đình có thể không trộn lẫn một chân bên trong.

Diệp Phàm phẫn nộ rời đi, không một tiếng chào hỏi nào với Liêu Đình Đình.

“Tính ra hắn còn biết thức thời!” Khương Nhu tức giận nói.

Liêu Đình Đình hồi tưởng bóng dáng Diệp Phàm lúc rời đi, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng: “Hắn chưa chắc đã là tới tìm tôi, có thể là tới đọc sách.”

“Đọc sách? Hắn lật sách nhanh như vậy, chỉ cần liếc qua là biết đang thất thần, nào có dáng vẻ giống như đang đọc sách.” Khương Nhu không cho là đúng chỉ trích.

Bạn đang đọc Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành(Bản Dịch) của Diệp Ức Lạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DieuuDieu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.