Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1169 chữ

Khi bị kẹo cám dỗ, bọn trẻ do dự chưa đầy ba giây đã gật đầu đồng ý, còn tỏ ra rất tích cực.

Hơn nữa Chu Vân Mộng rất hưởng thụ.

Tuy lực của những đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trên vai trái phải và đốt sống cổ không đủ khỏe, nhưng những đứa trẻ vẫn cố ấn mạnh vì viên kẹo. Xem như cũng đáng, cô rất thoải mái.

Ngoại trừ bữa làm thịt kia, nhà họ Lâm hoặc là mỡ heo xào rau, hoặc là nấu canh trứng hoa, cơm vừa thô vừa nhỏ, ăn kèm với khoai lang và ngô, nhưng như vậy vẫn nhạt nhẽo.

Tuy rằng đồ ăn như vậy ở đội sản xuất Thanh Hà hay thậm chí toàn bộ công xã Hồng Kỳ đã được xem là rất tốt rồi, đối với mọi người khi đó thì không đói bụng đã là hạnh phúc lớn nhất, ngoài kia còn rất nhiều người còn đang ăn bánh bao không nhân đến nỗi phát ngán rồi.

Nhưng Chu Vân Mộng có siêu thị, cô có thương hại ai cũng không thương hại chính mình, cô ăn rất ngon miệng nhưng không hề cảm thấy có lỗi tí nào.

Mấy ngày nay sức ăn của cô giảm đi một chút, cho dù là chị Lâm tinh mắt cũng không nhìn ra cái gì, không giống lần trước vừa ăn ít một chút đã bị phát hiện.

Hiện nay trong khu thực phẩm tươi sống phần lớn những thứ cô ăn thêm là thực phẩm chín, những thứ lạnh như gà xé tay thì cô cho vào lò vi sóng đun nóng.

Còn đồ tươi sống thì cô cũng chỉ ăn tôm trong siêu thị, những thứ khác cũng không dễ làm lắm, dù sao dụng cụ làm bếp chỉ có một cái lò vi sóng.

Những con tôm này có kích thước cực lớn, thịt chắc, mọng nước béo ngậy. Rửa sạch một chút rồi cho vào lò vi sóng hâm nóng, tuy không có gia vị nhưng nó cũng đủ tươi, đặc biệt ngon ngọt.

Lúc này ăn xong cái xúc xích nguyên thịt, Chu Vân Mộng đi tới trước quầy thu ngân xem đoạn văn tự hai.

Cô tự hỏi sau khi hoàn thành nội dung vở kịch, siêu thị sẽ mở phân khu nào, quy luật là gì.

Được rồi, thời gian cũng còn nhiều.

Cứ nằm xuống trước đã.

Máy móc tương lai đương nhiên chỉ mạnh hơn nhân công này, chứ không phải tay nghề của đứa trẻ tệ.

Cũng chính vì thấy ba đứa trẻ này đã thân thiết với mình, không còn sợ hãi nữa nên cô mới nhờ chúng làm công việc này.

Nhìn xem, Lưu Hồng Mai thấy cũng không tức giận.

Chu Vân Mộng rất hài lòng.

Thay đổi một chút cũng là thay đổi, người nhà họ Lâm bắt đầu tiếp nhận sự lười biếng của cô từ tận đáy lòng, cho dù chỉ là một chút.

Ngay cả độ khoan dung của chị Lâm đối với cô cũng cao hơn trước.

Sau khi ăn cơm xong, Chu Vân Mộng trở về phòng mình, suy nghĩ cô khẽ động, ngay lập tức tiến vào siêu thị di động. Cô lấy xúc xích nguyên thịt để bổ sung cho bữa ăn của mình, trưa nay cô đã không ăn thịt.

Trong khoảng thời gian này cô đã ăn thêm không ít ở siêu thị.

Chu Vân Mộng lại nằm ở nhà một ngày, ngày hôm sau xách giỏ trúc ngồi xe bò đến thị trấn.

Chắc là có tin ở bưu điện.

Cô không chắc chắn về tuần báo tỉnh lỵ và báo nông thôn thành phố, nhưng cô nắm chắc chín phần về những câu chuyện của báo thanh niên, tạp chí này ở tỉnh lỵ, nhà tòa soạn này lại ngay tại tỉnh thành, bản hồi âm gửi qua bưu điện cũng nhanh.

Cô vừa vặn mượn cớ này "mua" chút thịt về nhà cải thiện thức ăn cho người nhà họ Lâm, đương nhiên cô cũng được lợi.

Chị Lâm nấu ăn vẫn rất ngon.

Đến bưu điện, nữ đồng chí mặt tròn Từ Tiểu Doanh vừa thấy cô đã nói: "Cuối cùng cô cũng tới rồi, thật đúng là có bản thảo, tôi đã chọn ra để lại cho cô rồi."

Cô rút ra một phong thư dày từ trong một đống phong thư phía sau bàn một cách chính xác, đưa cho Chu Vân Mộng.

"Cô giỏi thật đấy, có thể nhận được hồi âm của báo thanh niên."

Nữ đồng chí lại nhặt ra một phong thư từ trong xấp phong bì trước mặt: "Đây là hồi âm của tờ báo nông thôn thành phố vừa nhận được hôm nay."

Chu Vân Mộng nghe vậy thì vừa mừng vừa sợ: "Thật sao? Báo thanh niên và báo nông thôn thành phố đều có hồi âm à? Tôi không ngờ... lần đầu tiên lại được như vậy."

Cô thật sự không nghĩ tới, chuyến đi này còn có thể có bản thảo báo nông thôn thành phố, xem như niềm vui ngoài ý muốn. Đương nhiên, trong lòng cô có ba phần kinh ngạc ba phần vui mừng, trên mặt lộ ra vẻ bối rối.

Từ Tiểu Doanh nhìn vậy cũng không nghĩ nhiều, đổi lại cô ấy cũng kinh ngạc như vậy.

Mấy ngày hôm trước đối phương tới gửi bản thảo qua bưu điện, trong lòng cô kỳ thật không coi ra gì, dù sao người thật sự có thể được hồi âm cũng không nhiều lắm.

Hơn nữa lại chọn báo thanh niên và báo nông thôn thành phố, còn có ba tờ tuần báo tỉnh, thấy thế nào cũng không đáng tin.

Nhưng cô ấy đã nhận kẹo của người ta, đối phương khách khí với cô như vậy, cô cũng nên để ý một chút.

Vốn ngày hôm qua nhận được hồi âm của báo thanh niên dày như vậy đã đủ làm cho người ta khiếp sợ, hóa ra còn là nữ đồng chí này có bản lĩnh thật, đã thành công rồi.

Kết quả là sáng nay cô ấy còn nhận được thư trả lời từ báo nông thôn thành phố, cho nên suy nghĩ của cô ấy cũng thay đổi theo đó.

Thật không ngờ, chị họ của cô ấy làm ở bộ phận tuyên truyền của nhà máy dệt, những bài chị viết chỉ treo trên bảng tuyên truyền của nhà máy chứ chưa hề đăng trên báo, vậy mà đã rất khoa trương rồi.

Nhưng nữ đồng chí trước mắt này đã làm được.

Chu Vân Mộng cầm lấy bản thảo, cẩn thận sờ vào như không thể tin nổi, cảm ơn: "Cảm ơn đồng chí, lúc trước nếu không phải giới thiệu báo với tạp chí cho tôi, tôi cũng không thể viết văn mà đi gửi bản thảo, càng không có thư trả lời này."

Bạn đang đọc Xuyên Thành Nàng Dâu Lười Ở Thập Niên 70 của An Cung Đích Trúc Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThaoHa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.