Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1248 chữ

Bên nhà họ Lâm, mọi người đều biết mẹ Lâm nhờ Chu Vân Mộng mua thịt hộ.

Chị dâu hai nhà Lâm đi ruộng về nhà nấu cơm, vẫn luôn chú ý động tĩnh ở cửa, nhưng mà chưa thấy vợ thằng ba trở về.

Khi nhà họ Lâm đi làm về, đồ ăn đã bày sẵn trên bàn, nhưng cô con dâu thứ ba vẫn chưa về.

Mẹ Lâm nhíu mày: "Mẹ thấy xe bò đã trở lại từ lâu rồi, vợ thằng ba không về theo xe à?"

Điều này khiến mọi người hơi lo ngại, không phải vợ thằng ba đi mua thịt đã gặp phải chuyện gì chứ?

Khuôn mặt đen của ba Lâm không biểu lộ gì, nhưng trong lòng ông cũng hơi lo lắng.

Chị dâu cả nói: "Không thể được, nếu có đi bộ thì giờ cũng phải về tới rồi, không biết xảy ra chuyện gì rồi?"

Ánh mắt chị ấy cũng không ngừng liếc ra ngoài.

Anh cả và anh hai cũng cúi đầu im lặng.

Không lâu sau họ thấy vợ thằng ba trở về, lúc này bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ Lâm vội hỏi: "Vợ thằng ba, sao con đi lâu như vậy mới về, không gặp phải chuyện gì chứ?"

Sau khi Chu Vân Mộng đi từ nhà mẹ đẻ ra, theo đường cũ đi qua ba thôn, đến ngã ba rừng trúc để tránh ánh nắng mặt trời, chủ yếu để cho hai chân này nghỉ ngơi một chút, sau đó mới tiếp tục đi trở về.

Cô lắc đầu: "Không có đâu, con đã tìm bạn học mua một cân thịt, béo lắm, chị hai chị mau cầm vào phòng bếp để đi."

Thịt ba chỉ ngon nhất, nhưng cũng khó mua.

Mỗi lần đều lấy thịt ba chỉ trở về dễ dàng khiến người ta hoài nghi, thời đại này tất cả mọi người thích thịt heo có nhiều mỡ, có thể chiên nhiều mỡ heo xào rau, cho nên cô đã lấy thịt chân sau tương đối béo từ trong siêu thị .

Chú ý tới ánh mắt lo lắng của mọi người, Chu Vân Mộng giải thích: "Con có trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, cũng mua chút thịt đưa về cho mẹ và các anh của con ăn, cho nên mới trở về chậm."

Lúc này cả nhà họ Lâm mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó tâm trí họ chỉ quan tâm đến miếng thịt cô mua về, thế mà thật sự không cần phiếu thịt cũng mua được, chút lo lắng còn lại trong lòng cũng mất đi, họ rất vui vẻ.

Ba mẹ Lâm không để ý nhiều đến chuyện vợ thằng ba nói có mua thịt về nhà mẹ đẻ, tiền của con dâu thích tiêu như thế nào là chuyện của cô, thỉnh thoảng hiếu kính ba mẹ cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Hai chị dâu cũng không thèm để ý, còn hâm mộ cô, nếu là các chị ấy muốn làm như vậy cũng phải là người có tiền mới được, bây giờ còn đang là vụ thu hoạch mùa thu, ai cũng muốn mua chút thịt đưa đến nhà mẹ đẻ.

Đáng tiếc họ không giống vợ thằng ba, người cầm trong tay toàn bộ tiền sính lễ lại có những cách mua thịt riêng.

Mẹ Lâm: "Vợ thằng ba vất vả rồi."

Bà lại lên tiếng: "Mau ăn cơm đi, ăn xong nghỉ ngơi buổi chiều còn phải đi làm."

Chị dâu Lâm nhanh chóng bỏ thịt xuống giếng để bảo quản nó.

Cả nhà cùng nhau ăn cơm.

Mấy ngày kế tiếp, Chu Vân Mộng gặp rắc rối.

Liên tục viết văn hai ngày đầu đã mệt muốn chết, lại chạy tới thị trấn gửi thư xong còn đưa thịt cho nhà mẹ đẻ hai chân mệt muốn chết, xem ra bản thân chưa được nghỉ ngơi đủ rồi.

Gửi bản thảo cũng đã xong, chỉ chờ trả lời, cô cũng không vội viết bản mới.

Về những câu chuyện dài có thể đăng nhiều kỳ, cô cũng chỉ nằm suy nghĩ trong đầu mà không hề động tới bút hay giấy.

Trong mắt nhà họ Lâm, đây là biểu hiện cho câu nói biết khó mà lui, không ai nhắc đến chuyện này, kẻo con dâu thứ ba nghe xong sẽ cảm thấy khó chịu.

Hai ngày được ăn một bữa có thịt, đặc biệt là trong thời điểm mệt mỏi như vụ thu hoạch mùa thu là một động lực tinh thần.

Chị dâu cả hiếm khi thích Chu Vân Mộng như vậy, về đến nhà thấy cô nhàn rỗi ở đó, chị ấy cũng không tức giận, buổi tối rửa bát cũng không còn cảm thấy phiền muộn nữa.

Cô tự nhủ, tất cả đều vì bữa ăn có thịt.

Lưu Hồng Mai lúc này tan làm về nhà thấy Sơn Trà và Hổ Đầu nhà mình, còn có Tiểu Thạch Đầu của nhà chú hai, ba đứa trẻ cười đùa vây quanh bóp vai cho vợ thằng ba, trên mặt Chu Vân Mộng kia còn ra vẻ hưởng thụ.

Sau đó một hồi lâu, chỉ thấy Chu Vân Mộng lấy từ trong túi ra kẹo da màu sắc rực rỡ, cho ba đứa bé mỗi người một viên.

Hổ Đầu thấy mẹ đã về vui vẻ mà xông tới, giơ kẹo trong tay cười: "Mẹ, thím ba cho chúng con ăn kẹo nè!"

Sơn Trà cười ngại ngùng.

Thạch đầu thì đã xé giấy kẹo ra ăn.

Lưu Hồng Mai sao có thể không biết, vợ thằng ba đã kêu con mình bóp bả vai cho cô, xong rồi cho tụi nhỏ kẹo ăn.

Đổi lại trước kia, chị ta sẽ cảm thấy vợ thằng ba để cho chị ta làm nhiều việc đã rất quá đáng, lại còn dám sai khiến con mình hầu hạ, có cho kẹo chị ta cũng sẽ cảm thấy miệng ăn núi lở mà thôi, đợi hết tiền thì không biết khóc như thế nào đây.

Nhưng bây giờ... Mấy đứa nhỏ vui vẻ bởi vì được cho kẹo, chị ta thấy Chu Vân Mộng cũng không tức giận.

Cùng lắm thì trong lòng chỉ ghen tỵ nói một câu cũng thật biết hưởng thụ, Sơn Trà Hổ Đầu còn chưa bóp bả vai cho chị ta bao giờ.

Lưu Hồng Mai sờ cái đầu nhỏ của Hổ Đầu: "Ăn đi."

Chị ta nhìn vợ thằng ba rồi nói: "Chị đi lấy bát."

Đàn ông nhà họ Lâm ngồi chờ ăn cơm, mẹ Lâm vốn còn lo lắng con dâu cả cãi nhau với con dâu thứ ba, không nghờ Lưu Hồng Mai lại yên phận, bà cũng không nói gì.

Chu Vân Mộng thấy thái độ này của chị Lâm cũng nở nụ cười, gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Đêm qua cô ngủ bị cứng cổ, sáng ngủ dậy thấy cổ và vai đau nhức, ở nhà tập một số bài tập kéo giãn cổ.

Khi biết tin ba đứa trẻ đã về, ngày hôm đó cô đã lấy ba chiếc kẹo hỏi chúng có muốn làm việc để đổi lấy kẹo không.

Ba đứa nhỏ cũng không ngốc, bọn họ biết sở dĩ ở nhà hai ngày có thể ăn thịt một lần là vì thím ba, thím ba gần đây không cãi nhau với mẹ nên cũng không sợ hãi như vậy.

Bạn đang đọc Xuyên Thành Nàng Dâu Lười Ở Thập Niên 70 của An Cung Đích Trúc Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThaoHa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.