Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1513 chữ

Chu Vân Mộng cười đến nỗi lông mày cong lên: "Cám ơn mẹ~"

Có một người mẹ thương mình như vậy thật tốt.

Cô lấy ra năm đồng đưa cho mẹ Chu: "Mẹ, năm đồng này không nhiều lắm mẹ cứ lấy trước, coi như tiền riêng của mình, muốn mua cái gì thì mua cái đó, đối xử tốt với mình một chút."

Mẹ Chu cảm động, quả nhiên vẫn là con gái thương mẹ, từ chối: "Con giữ lấy mà tự lo đi, tiền bạc của cả nhà là do mẹ quản lý, sao có thể thiếu tiền được?”

Chu Vân Mộng kiên trì nói: "Mẹ à, đây chính là khoản tiền đầu tiên con kiếm được, cố ý hiếu kính mẹ, dù sao mẹ cũng phải nhận, coi như tiền riêng mà dùng. Không giống với tiền trong tay mẹ."

Mẹ Chu nghe xong có chút xót xa nên đành nhận lấy, siết chặt số tiền trong tay, vui mừng khôn xiết.

Nhờ có con gái mà về già bà mới có được một ít tiền riêng.

Đây không phải là thứ được bà lén lún lấy của nhà mình, mà là do con gái bà tặng cho bà, hay là nói Tiểu Mộng thương bà.

Trong lòng mẹ Chu rất vui mừng.

Chu Vân Mộng nói xong chuyện này, sau đó lật cái đĩa ra để lộ một chén sủi cảo đầy ắp. Sủi cảo bột trắng!

Mẹ Chu thấy cũng thèm, đây chính là loại sủi cảo mà mừng năm mới cũng chưa chắc được ăn.

“Con đã mua một cân bột Phú Cường và một cân thịt lợn về nhà làm sủi cảo, lại nhờ vợ em hai nấu xong một bát sủi cảo rồi bưng qua cho mẹ ăn, nhân lúc còn nóng mẹ ăn trước đi nhé.”

Sự chú ý của mẹ Chu chuyển sang lời nói của con gái: "Cái gì? Nhà họ Lâm ai cũng được ăn à, vậy còn gì vào miệng con? Con đã trả tiền mà!"

Chu Vân Mộng nghe vậy thì cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Mẹ Chu thật sự... hận không thể để con gái mình lười biếng nhất có thể, cho dù là để con gái mình lợi dụng người khác cũng được.

Chứ người khác đừng hòng lợi dụng con gái bà. Thịt mua lúc trước là do nhà họ Lâm trả tiền, con gái bà chỉ đi mua giùm cho nên bà không nói nhiều, nhưng vẫn dặn con gái ăn nhiều thịt chứ đừng chịu thiệt thòi.

Chu Vân Mộng trân trọng tấm lòng này.

Cô giải thích: "Người nhà họ Lâm cũng ăn, nhưng người ăn nhiều nhất chắc chắn vẫn là con. Bọn họ đều biết rằng nhờ có con bọn họ mới được ăn sủi cảo. Con còn dám nói thẳng ra rằng sẽ lấy một chén sủi cảo về cho mẹ ăn, thế mà mẹ chồng không những khống mắng lại còn kêu chị dâu thứ hai của con lấy cho mẹ bằng bát lớn cho nhiều nữa."

Cô ra vẻ rằng vì cô là người mua đồ nên cô là người quyết định.

Cô ngẩng cổ nói: “Hơn nữa, nếu con không cho nhà họ Lâm chút lợi ích nào, thì chị dâu cả và chị dâu thứ hai của con cho dù tốt bụng cỡ nào cũng sẽ không chiều chuộng con nữa. Nếu lúc đấy con không cho họ cái gì cả, có lẽ bây giờ họ đang nghĩ đến việc cho gia đình họ ra ở riêng rồi đấy."

"Ra ở riêng thì con lại phải tự mình đi nấu cơm quét dọn nhà cửa, chứ đâu có giống như bây giờ được các chị ấy nấu ăn cho, thậm chí còn vui vẻ làm việc thay con mà không có ý kiến chút nào."

Giống như lần này, con đã mua bột Phú Cường và thịt heo về nhà, vợ em hai đã đi làm sủi cảo mà không cần còn góp sức, con chỉ chờ ăn sủi cảo thôi, mọi người còn phải cảm ơn con nữa."

Mẹ Chu vừa nghe đã trợn trắng mắt: "Đã có bột Phú Cường và thịt heo, mấy người đó không ra sức làm sủi cảo thì dựa vào cái gì mà chia phần cho họ chứ?"

Bà tự nghĩ lại cũng cảm thấy con gái mình rất thông minh.

Nhà họ Lâm không để các gia đình nhỏ ra ở riêng thì sẽ không cần bếp riêng, như vậy tốt nhất là hào phóng với họ một chút.

Như vậy hai chị dâu nhà họ Lâm đó chắc cũng sẽ không để ý chuyện Chu Vân Mộng lười biếng nữa, cũng sẽ không nói đến chuyện đó nữa.

Như vậy cũng tốt, Tiểu Mộng muốn ăn cái gì thì để hay chị dâu nấu, tay cũng không cần dính nước.

Người nhà họ Lâm được lợi cũng không dám lợi dụng, người một nhà họ vẫn luôn thành thật, nghe con dâu muốn mang chút sủi cảo về cho mẹ ruột thì vô cùng thoải mái, sủi cảo nhiều đến nỗi muốn rớt ra.

Mẹ Chu cũng không dám cam đoan, nếu con dâu mình mua bột Phú Cường và thịt heo về nhà, nói muốn bưng một chén sủi cảo về nhà mẹ đẻ, bà có thể đồng ý hay không, hơn nữa còn hào phóng để họ bưng một chén lớn về nhà.

Mẹ Chu dặn dò: "Tiếu Mộng à, tự con có chủ ý là được, làm sao có lợi nhất là được, cũng đừng để bản thân phải chịu thiệt.

Chu Vân Mộng thấy bà nghĩ thông suốt rồi thì cười: "Con biết rồi mẹ à, người mau nhân lúc còn nóng thử sủi cảo này, bên trong không ít thịt đâu."

Mẹ Chu đáp ứng.

Đi vào phòng bếp cầm hai đôi đũa ra: "Con cũng ăn chút đi."

Chu Vân Mộng lắc đầu: “Con không cần đâu, mẹ ăn là được rồi. Tối nay nhà họ Lâm cũng ăn món này, con giữ bụng về bên kia ăn.”

Cô biết nói như thế nào để mẹ Chu dễ dàng tiếp nhận.

Quả nhiên, mẹ Chu khen ngợi nhìn cô một cái rồi không khuyên nữa, cầm đũa gắp sủi cảo ăn.

Sủi cảo bột trắng phải gọi là trơn, khi cắn vào sẽ thấy nước nóng hổi, có mùi rau hẹ thơm ngát còn có mùi mặn của thịt heo.

Mẹ Chu cảm thán: "Sủi cảo mì trắng này thơm quá, thịt còn nhiều hơn rau hẹ."

Bà đã ăn sủi cảo mì trắng mấy lần, lần này là thơm nhất. Không chỉ bởi vì thịt so với rau hẹ còn nhiều hơn, còn bởi vì đây con gái bà kiếm ra tiền mua cho bà, còn có lòng tốt mang từ nhà chồng về cho bà ăn.

Chu Vân Mộng ngửi cũng cảm thấy thơm, cô nói: "Thơm thì mẹ ăn nhiều một chút, con đặc biệt bưng chén sủi cảo này cho mẹ ăn đấy."Mẹ Chu gật đầu: "Được, mẹ thật có phúc."

Bà không nói gì về việc phải giữ lại cho con trai hay cháu trai ăn. Rõ ràng Tiểu Mộng cố ý bưng tới cho bà ăn, bà còn thương con thương cháu gì chứ, như vậy sẽ tổn thương trái tim của Tiểu Mộng, cũng phụ Tiểu Mộng một lòng chăm sóc bà.

Mẹ Chu không khách khí, gắp một cái sủi cảo rau hẹ trong bát lên ăn. Thật là thỏa mãn, miếng nào cũng đầy thịt, nhân thịt rau hẹ rất thơm, tài nấu nướng của chị dâu Tiểu Mộng thật là tốt.

Chu Vân Mộng nhìn bà ăn một cách vui vẻ hưởng thụ, cô cũng vui vẻ theo. 

Ở thời hiện đại, cô làm việc bán thời gian trong kỳ nghỉ đông hè của trường trung học, làm công việc phát tờ rơi và phục vụ bát đĩa, số tiền cô kiếm được cũng không muốn tặng ai gì cả, còn phải tiêu một cách tiết kiệm, tất cả đều được dùng làm chi phí sinh hoạt.

Những ngày đầu học đại học, cô làm việc bán thời gian để trang trải chi phí sinh hoạt và học phí, sau này thì cô trang trải chi phí sinh hoạt và học phí bằng cách viết luận, cuộc sống của cô trở nên thoải mái hơn một chút, đôi khi cô tự mua vài chiếc bánh và quần áo để tự thưởng cho mình nhưng vẫn không có ai để chia sẻ. Điều này còn diễn ra thường xuyên hơn khi cô làm việc toàn thời gian sau khi tốt nghiệp. Cũng bởi vì lúc trung học và đại học cô chăm chỉ kiếm tiền để hỗ trợ hoàn thành việc học. Nên sau khi tốt nghiệp đi làm tự do, cô làm cái gì cũng lười, cũng không bao giờ muốn mệt mỏi như vậy nữa. Nhưng sau khi xuyên không, cô có nhà họ Lâm và mẹ Chu.

Bạn đang đọc Xuyên Thành Nàng Dâu Lười Ở Thập Niên 70 của An Cung Đích Trúc Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThaoHa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.