Một cân thịt và một cân rau hẹ tạo thành rất nhiều nhân thịt, La Mẫn dựa theo kích thước cái sủi cảo đầu tiên thì có thể làm được hơn năm mươi cái.
Hơn nữa nhân rau hẹ trứng gà cũng có thế gói được hơn ba mươi cái.
Tối nay mọi người sẽ được ăn nhiều loại, người lớn có thể ăn bảy tám cái là no, trẻ con ăn bốn năm cái cũng đủ no.
Mười lăm cái sủi cảo nhân rau hẹ nấu xong vớt lên, lấy một cái bát lớn đựng, đầy đến nỗi sắp rớt ra.
La Mẫn dùng sức nhấn xuống, nhưng không đến mức đè nát sủi cảo, lại lấy cái đĩa đậy lên.
Chị ấy hô: "vợ em ba, bên này được rồi."
Lúc này hơn bốn giờ, Chu Vân Mộng tới nhìn thấy một chén sủi cảo đầy ắp, biết chị dâu này thành thật, cô cười cười: "Chị dâu vất vả rồi, em đi trước nhé."
La Mẫn gật đầu: "Mau đi đi, không là lát nữa trời tối đường về khó đi."
Giống như buổi chiều Thạch Đầu vừa tỉnh ngủ La Mẫn đã nhắc nhở lát nữa phải về sớm một chút ăn sủi cảo.
Người đàn ông nhà cô không nói gì, có lẽ buổi chiều anh ấy làm việc rất hăng hái.
Những ngày này được ăn một bữa sủi cảo là điều mọi người đều mong chờ, thậm chí ước gì được về nhà sớm.
Chu Vân Mộng vui vẻ gật đầu.
Cô đặt tô sủi cảo lớn và đĩa đậy kín để giữ nóng vào giỏ tre, sau đó lấy còn đặt vào đó hai lá thư rồi lên đường.
Cô đi bộ qua ruộng, lại ra cửa thôn, đi về phía đội sản xuất Phong Sơn. Thím Quế Hoa trong ruộng nhìn thấy nhịn không được nói thầm một câu: "Thật đúng là rảnh rỗi, ngày nào không có việc gì là chạy đi chơi."
Mọi người nghe thế liền hiểu thím đó đang nói ai.
Thím Quế Hoa giống như có mâu thuẫn với người nhà họ Lâm, cũng không công khai nói rõ vợ em ba nhà họ Lâm lười như trước, nhưng mỗi lần thấy cô chạy ra ngoài thôn, bà ta đều mỉa mai một câu.
Dù trong thôn mọi người đã ra đồng thu hoạch hoa màu nhưng vẫn có nhiều lời đồn đại, mọi người đều biết vợ em ba nhà họ Lâm thường xuyên mang theo giỏ tre ngồi xe bò đến thị trấn.
Họ không biết cô đã mua gì, số tiền ít ỏi có được sớm muộn gì cũng sẽ hết.
Vừa nhìn đã biết cô không phải là người biết nghĩ.
Người cũng yếu ớt, mỗi lần trở về thị trấn đều phải tốn hai xu ngồi xe bò, có chân đi bộ mà còn phải tốn tiền.
Trước đây, nhà họ Lâm hẳn sẽ rất tức giận sau khi nghe được điều này.
Giống như mẹ Lâm, bà cảm thấy khó chiu mỗi khi nhải kìm nén.
Con dâu tôi lười, nhưng có thể mua thịt mua bột Phú Cường về làm sủi cảo ăn.
Con dâu bà có được vậy không?
Sợ là nếu nói ra mỗi ngày sẽ ầm ĩ không ngừng.
Nhưng nghĩ đến câu "âm thầm phát tài" kia của cô con dâu thứ ba, lại nhìn sắc mặt thím Quế Hoa, bà chỉ cảm thấy thím ta rất ngốc nên cứ nói mãi, nhưng tất cả những gì thím ta nói đều sai.
Mẹ Lâm hả giận, còn cười với thím Quế Hoa một cách thật lòng thật dạ.
Làm thím Quế Hoa sợ tới mức trong lòng nhảy dựng: Mẹ của Tân Bình làm vậy là có ý gì? Có phải bà ấy muốn chửi tôi không?
Thím ta câm miệng, còn cố ý xoay người đưa lưng về phía mẹ Lâm, tiếp tục làm việc trong sự hoảng hốt. Thím ta nghĩ lát nữa tan làm thím ta phải là người đầu tiên chạy về mới được.
Những người khác trong nhà họ Lâm nghe thấy thím Quế Hoa nói vậy cũng không tức giận, suy nghĩ giống như mẹ Lâm.
Bọn họ lúc này chỉ nghĩ, vợ em ba nhất định là bưng chén sủi cảo về nhà mẹ đẻ.
Nói cách khác, sủi cảo trong nhà sắp gói xong rồi?
Nghĩ về chuyện lất nữa tan làm về nhà có thể ăn sủi cảo, họ chỉ mong thời gian trôi nhanh đến chạng vạng tối, động tác dưới tay cũng nhanh theo.
Chu Vân Mộng đi tới nhà mẹ đẻ, như thường lệ gõ cửa hô một tiếng "Mẹ", bên trong liền vang lên tiếng bước chân vội vàng quen thuộc.
Mẹ Chu thấy con gái mình về thì vui vẻ vô cùng, cũng không phải lo lắng con gái vì oan ức mà chạy về như lần trước, vừa dẫn người vào nhà, vừa hỏi: "Có phải chuyện lần trước có tin tốt rồi không?"
Bà nói thêm: "Con yên tâm, năm đứa nhỏ trong nhà đều ra ngoài chơi rồi."
Bà còn nhớ con gái đã dặn dò từ trước, chuyện con bà viết văn đừng nói cho mấy người con trai và con dâu của bà nghe, chỉ cần bà biết là được.
"Ôi trời ơi con gái của mẹ lợi hại quá, nói viết văn là có thể viết văn, nói có thể lên báo là có rthể lên báo. Con gái nhà ai tài giỏi vậy chứ, có thể viết văn đăng lên báo chí, toàn bộ công xã chỉ có một mình con!"
Chu Vân Mộng vậy thì tai nóng lên, cô nói cho mẹ Chu biết đại khái bài văn này viết nội dung gì.
Mẹ Chu bắt chước cách bí thư thôn đọc báo, dù không hiểu một chữ nhưng vẫn đọc kỹ. Nghe con gái nói, bà gật đầu.
“Con gái của mẹ thật lợi hại, ai có thể ngờ đến thu hoạch vụ thu mà con cũng miêu tả hay như vậy!”
Chu Vân Mộng lấy ra một phong thư khác.
"Hai bài báo con gửi cho tòa soạn cũng đã được duyệt, cho con mười hai đồng tiền nhuận bút. Hơn nữa bên báo nông thôn thành phố cho con bốn đồng, tổng cộng con kiếm được mười sáu đồng."
Mẹ Chu nghe được giống như đang nằm mơ: "Bao... Bao nhiêu cơ? Mười sáu đồng á?"
Thấy con gái mình nghiêm túc gật đầu.
Bà tự véo mình một cái: "Không phải nằm mơ..."
“Con gái tôi thật sự kiếm được mười sáu tệ nhờ viết báo. Mới có mấy ngày thôi...”
Mẹ Chu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của con gái mà cảm thấy nhẹ nhõm.
"Trước kia mẹ đã nói con học giỏi thì cứ tiếp tục học, những người trong thôn kia không hiểu chuyện còn nói mẹ ngốc, mấy anh và chị dâu con còn không ra dáng anh chị, thế mà còn dám có ý kiến."
"Con xem, giờ con đã có thể viết văn kiếm tiền, bọn họ có thể làm thế không?
Mẹ Chu cầm tờ báo trong tay nói: "Tiểu Mộng, cho mẹ mượn tờ báo của con. Mẹ phải đập nát mặt những người trong thôn để cho bọn họ thấy Tiểu Mộng của chúng ta lợi hại đến mức nào!"
Mới đầu Chu Vân Mộng nghe mẹ Chu vì mình mà phấn khởi như vậy, cô cũng rất vui.
"Nhưng càng về sau càng không thích hợp, thấy bà đứng lên muốn đi ra ngoài, cô vội vàng kéo tay mẹ: "Mẹ à! Mẹ đợi đã, nghe con nói này, chuyện con có thể viết văn kiếm tiền không thể để lộ ra ngoài."
"Chỉ có mẹ biết là được rồi, đừng nói cho các anh và các chị dâu.
Mẹ Chu: "Tại sao? Chuyện tốt như vậy sao lại không nói?"
Chu Vân Mộng lại giải thích chuyện buổi trưa ở nhà họ Lâm cho bà, cố ý cường điệu chuyện “âm thầm phất tài”
Mẹ Chu cũng không phải người chậm hiểu, bà từng nuôi bốn đứa con trong gia đình nên đương nhiên biết gia đình này phải giấu tài.
Dù có ăn ngon như thế nào thì lúc ở ngoài đường cũng phải tỏ ra rằng mình là người nghèo.
Huống chi việc này là vì tốt cho con gái bà. Vừa rồi chẳng qua là bà quá hưng phấn mà kích động.
Mẹ Chu: "Mẹ đáp ứng con, cam đoan việc này chỉ có mẹ biết, ngay cả anh con cũng không nói."
Nếu như không phải ba anh trai kia đối xử không tốt với em gái mình, Tiểu Mộng làm sao có thể gạt bọn họ. Mẹ Chu hận không thể gõ đầu ba đứa con trai, cưới vợ là quên mất mình có em gái.
Đăng bởi | ThaoHa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |