Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1505 chữ

Đều là sủi cảo rau hẹ và sủi cảo trứng gà rau hẹ trộn lẫn.

Đứa nhỏ há miệng ăn ngay, nó đã trông mong cả buổi chiều rồi.

Sơn Trà: "Nhiều thịt quá!"

Hổ Đầu: "Sủi cảo mì trắng đúng là ngon!

Thạch Đầu: “Ngon quá!”

Sơn Trà: "Nhiều thịt quá!"

Hổ Đầu: "Sủi cảo mì trắng đúng là ngon!

Thạch Đầu: "Ngon quá!"

Còn xa hoa hơn cả ăn Tết.

Nếu không phải có vợ em ba, sao bọn họ có thể được ăn bữa sủi cảo bột trắng này?

Nếu không phải có vợ em ba, sao bọn họ có thể hai ngày ăn thịt một lần như vậy được?

Người nhà họ Lâm rất biết ơn cô con dâu này, họ cảm thấy sủi cảo này ăn rất ngon.

Tài nấu nướng của vợ em hai tốt thật đấy, sủi cảo nhân thịt rau hẹ tràn đầy mùi thơm ngát của rau hẹ, nhân thịt vị mặn vừa vặn, cắn một cái còn thấy bánh mọng nước.

Chu Vân Mộng thì thích sủi cảo rau hẹ trứng gà hơn, mặc dù không có thịt, nhưng có một mùi thơm khác. Không uổng công cô đi lại một chuyến đổi bột Phú Cường về.

Ăn sủi cảo rau hẹ trứng gà, Chu Vân Mộng đã quyết định lần sau còn dư tiền chắc chắn sẽ mua thêm bột Phú Cường về để vợ em hai làm bánh rau hẹ. Hết cái sủi cảo này đến cái sủi cảo khác xuống bụng, trong lòng sinh ra cảm giác thỏa mãn vô hạn.

Mấy ngày sau đó, Chu Vân Mộng lại nằm dài.

Nấu cơm không cần cô, rửa chén không cần cô, quét dọn trong nhà không cần cô, tất cả đều do hai chị dâu nhà họ Lâm bao hết.

Cô cứ đến giờ ăn cơm, ăn xong bát cơm đũa đặt xuống đã trở về phòng, cùng lắm là chỉ tự giặt quần áo của mình.

Sau đấy là đặt bút viết ra dàn ý của một câu chuyện dài. Cô còn viết một bài khác khoảng 1.000 từ và đang lưu lại để gửi lên báo câu chuyện thanh niên.

Cô không còn chút cảm giác cấp bách nào.

Cô đã có mười sáu đồng tiền nhuận bút chống lưng, tháng này nộp năm đồng, tháng sau thậm chí là tháng sau nữa cũng đã có chuẩn bị. Không đúng, sau khi cho mẹ Chu năm đồng làm tiền riêng, tháng sau nữa sẽ không còn năm đồng lót lưng nữa.

Chu Vân Mông nghĩ như vậy, nhiều nhất chỉ có thể rảnh rỗi thêm tháng này nữa thôi, ít nhất tháng sau cũng phải nộp bản thảo lấy được tiền nhuận bút trở về mới được.

Người có tiền mới không hoảng hốt, người nhà họ Lâm và mẹ Chu nhìn thấy mới có thể tin tưởng hơn, chuyện cô viết văn kiếm tiền này không phải phù dung sớm nở tối tàn.

Viết tay văn chương thật là mỏi tay, giống như bài cô gửi báo câu chuyện thanh niên, bản nháp viết một lần, bản gửi phải viết lại một lần nữa.

Viết một ngàn chữ, Chu Vân Mộng tự cho mình ít nhất hai ngày nghỉ.

Nghĩ đến đây cô lại tự cảm thấy hạnh phúc, làm một ngày nghỉ hai ngày là quá mức sung sướng.

Ngay cả tay mà mỏi, còn có Tiểu Sơn Trà hỗ trợ xoa bóp.

Sau lần trước chia kẹo có vẻ mấy đứa nhỏ thân cận với cô hơn.

Tiểu Sơn Trà còn đặc biệt hiểu chuyện hỏi cổ thím còn đau không để cháu xoa bóp.

Hổ Đầu và Thạch Đầu cũng nhìn cô mong đợi. Đôi mắt hai đứa nhỏ sáng ngời, nhìn mợ ba giống như nhìn viên kẹo ngọt ngào. Đáng tiếc trong túi Chu Vân Mộng không còn kẹo.

Cô giả bộ đáng tiếc: "Gần đây cổ và bả vai thím ba cũng không đau."

Vẻ mặt Hổ Đầu và Thạch Đầu có vẻ thất vọng.

Tiểu Sơn Trà lại thở phào nhẹ nhõm, thật ra cô bé không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ nếu thím ba còn đau thì cô bé sẽ xoa bóp giúp.

Ngay lập tức cô bé nghe thím ba nói: "Chỉ có điều tay thím hơi mỏi, hay là Sơn Trà xoa giúp mợ một chút nhé?"

Tiểu Sơn Trà nhu thuận đáp: "Được, cháu sẽ xoa bóp cho thím ba."

Hổ Đầu Thạch Đầu chạy đi chơi.

Tiểu Sơn Trà nghiêm túc giúp, Chu Vân Mộng xoa tay, một đôi tay nhỏ bé dùng sức xoa, muốn xoa đi tất cả đau nhức trên cánh tay thím Ba.

Sau khi kết thúc, Chu Vân Mộng trở về phòng lấy sợi dây buộc tóc cho cô bé.

"Tiểu Sơn Trà, thím ba thưởng cho chú một sợi dây buộc tóc, thím mới dùng qua mấy lần."

Lần trước cô không đến công ty cung cấp, cũng không mua gì. Nguyên thân có rất nhiều dây buộc tóc, loại nào cũng có, cô chọn một sợi thích hợp với tuổi Sơn Trà lại tương đối xinh đẹp đưa cho cô bé.

Tiểu Sơn Trà rất vui vẻ: "Đẹp quá, cám ơn thím ba!"

Trong tay cô bé cầm sợi buộc tóc màu lam, đẹp như sợi dây buộc tóc màu đỏ mẹ mua cho cô bé lúc trước.

Chỉ có điều sợi màu đỏ đã dùng ba năm, lỏng lẻo gần đứt, còn hơi đen nữa. Sợi dây tóc xanh này rất mới và đẹp.

Cô bé nói: "Thím Ba, lần sau tay thím mỏi, cứ kêu cháu xoa giúp thím là được rồi, không cần đưa đồ cho cháu đâu."

Chu Vân Mộng gật đầu: "Được, thím ba sẽ nhớ."

Sau đó viết một bài văn lại mỏi tay, Chu Vân Mộng gọi Tiểu Sơn Trà hỗ trợ xoa tay xong, cô dùng dây tóc xanh buộc thành một bím tóc xinh đẹp cho cô bé.

Khiến cô bé bình thường hay ngại ngùng lúc này lại mừng rỡ, lên tiếng chào hỏi rồi chạy ngay ra ngoài, nói muốn đi khoe với mấy đứa nhỏ khác.

Chu Vân Mộng thấy thế buồn cười lắc đầu.

Cuộc sống không có điện thoại di động giải trí thật sự là quá nhàm chán.

Cô ở trong phòng ngoại trừ suy nghĩ viết văn thế, vào siêu thị đến khu thực phẩm tươi sống chuẩn bị chút đồ ăn ngon, ngủ nướng giữa ban ngày, còn lại hình như không có gì khác để làm.

Còn chuyện đi chơi á, cô sẽ không ra ngoài khi trời nắng.

Gần đây cô cũng rất vui khi ra ngoài chơi với Tiểu Sơn Trà.

Thắt bím tóc cho cô bé giống như khi cô còn bé thấy những cô gái cùng tuổi thắt bím tóc cho búp bê công chúa của mình.-

Đáng tiếc khi đó Chu Vân Mộng không có búp bê công chúa, ở cô nhi viện có thể ăn no đã là rất tốt rồi.

Cô hâm mộ, nhưng cũng không yêu cầu xa vời rằng mình có thể có được.

Lúc cô lớn lên có thể kiếm tiền muốn mua bao nhiêu búp bê công chúa cũng được, nhưng lại không còn sở thích của trẻ con hay thắt bím tóc và thay quần áo xinh đẹp cho búp bê công chúa này.

Bây giờ tìm lại được một chút cảm giác ấy.

Đương nhiên chị dâu cả cũng để ý tới chuyện của cô với tiểu Sơn Trà, cái gì mà buộc tóc màu xanh này, cái gì mà bím tóc xinh đẹp này, con gái chị ấy đều kể lại với vẻ mặt hưng phấn.

Chị ấy cũng chẳng nói gì, chỉ mừng thay cho con gái.

Chị ấy là một người mẹ, nhớ lại ba năm trước tóc Sơn Trà dài, chị đã cắn răng mua cho cô bé cái buộc tóc màu đỏ. Sơn Trà lại là đứa bé nhu thuận hiểu chuyện, cái buộc tóc đỏ ấy lỏng lẻo rồi cũng không dám nói mẹ mua thêm một cái.

Bản thân chị bận trước bận sau cũng không chú ý tới.

Ngược lại là Chu Vân Mộng, chỉ lặng lẽ nhìn mà lại bất ngờ cho cô bé một sợi dây buộc tóc màu xanh như vậy.

Bây giờ chị ấy đã xem vợ em ba là người tốt, ít nhất lợi dụng mấy đứa nhỏ.

Lần trước bảo mấy đứa nhỏ bóp vai xoa cổ sau đó cho kẹo. Bây giờ lại nhờ Sơn Trà xoa tay, sau đó thắt bím tóc cho con bé.

Nhìn người thuận mắt, chị dâu cả quyết định để con gái gần gũi với thím ba.

Thu hoạch vụ thu gần kết thúc, người làm việc trong ruộng nghẹn một hơi, sắp kết thúc rồi.

Mệt mỏi nhiều ngày như vậy, trên mặt toàn bộ đội sản xuất tràn đầy mỏi mệt, ai cũng gầy đi một chút.

Bạn đang đọc Xuyên Thành Nàng Dâu Lười Ở Thập Niên 70 của An Cung Đích Trúc Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThaoHa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.