Chỉ có người nhà họ Lâm, thoạt nhìn tinh thần sung mãn, sức khỏe tràn đầy, trông dáng vẻ hình như còn mập ra một chút.
Nếu như không phải mọi người tận mắt nhìn thấy, sợ rằng sẽ nghi ngờ người nhà này có phải lười biếng tập thể hay không, không có ra ruộng làm việc.
Trong lòng âm thầm cảm thán, điều kiện của người nhàm họ Lâm thật tốt, chắc khoảng năm này là có thể ăn bữa một thịt, bụng toàn thịt mỡ không giống với bọn họ.
Vừa hâm mộ sức lao động của người nhà họ Lâm, con trai con dâu làm việc rất giỏi, cuối năm tính tiền công có thể được chia không ít tiền và lương thực, ở trong thôn cũng là số một số hai.
Lại hâm mộ chú ba nhà họ Lâm có tiền đồ, tham gia quân ngũ còn làm quan, mỗi tháng đều gửi tiền trợ cấp về nhà.
Chỉ duy nhất một điểm khiến mọi người có chút an ủi là, cô con dâu thứ ba nhà họ Lâm quá lười, bình dầu đổ cũng không đỡ một chút, nhìn đã thấy không phải là người sống biết điều.
Người nhà họ Lâm có hòa thuận cỡ nào đi chăng nữa, sớm muộn gì cũng vì cô con dâu lười này mà náo loạn.
Người nhà họ Lâm nào biết người trong thôn nghĩ nhiều như vậy, bọn họ cũng biết mình như vậy có chút dễ thấy, nhưng không sợ.
Nhà họ có điều kiện để thể hiện như vậy đó.
Trên thực tế, ngoại trừ lần đầu tiên thịt kho thơm đến mức hàng xóm ngửi thấy, La Mẫn khi nấu thịt cũng cố tình đóng cửa và cửa sổ.
Cho nên mọi người chỉ là đoán bọn họ ăn thịt không ít, nhưng cũng không dám đoán bọn họ cách hai ngày là có thể ăn bữa thịt.
Người thành phố cũng không ăn được như vậy.
Người nhà họ Lâm thấy ánh mắt của người trong thôn, càng cảm thấy vợ em ba là một người khôn ngoan.
Những ánh mắt mang theo sự thương hại đó, đơn giản chính là bởi vì vợ em ba quá lười.
Nhưng người nhà họ Lâm không thèm quan tâm, còn cảm thấy mọi người ngốc, có cảm giác rằng mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh.
Trong lòng họ nghĩ: Các người biết cái gì chứ, vợ em ba nhà chúng ta đây chính là người có thể dựa vào viết văn mà kiếm tiền!
Về nhà tâm trạng của họ cũng rất tốt.
Chu Vân Mộng nhìn thấy cũng chỉ coi như bọn họ vì thu hoạch vụ mùa thu sắp kết thúc mà vui vẻ.
Ngày thu hoạch cuối cùng, cả đội sản xuất lại bừng lên một bầu không khí khác.
Kết thúc rồi!
Sắp được giải phóng rồi!
Hôm nay thu hoạch không tệ, cuối năm nhất định có thể được chia không ít lương thực, sang năm có thể ăn no một chút.
Mà Chu Vân Mộng, lại vào thị trấn.
Cô xách giỏ tre đến bưu điện, chào hỏi Từ Tiểu Doanh: "Tiểu Doanh, tôi lại tới tìm cô."
Lợi dụng lúc xung quanh không có người, cô nhẹ nhàng kéo tấm vải thô che giỏ tre ra, lộ ra một ít thịt bên trong, thấp giọng hỏi.
"Bạn học của tôi có chút quan hệ, hôm nay tôi mới kiếm được một cân thịt nạc, không cần phiếu thịt, một cân hai mươi xu, cô có muốn không?"
Ánh mắt Từ Tiểu Doanh tỏa sáng, nói: "Đương nhiên muốn rồi, Tiểu Mộng à cô tốt thật đấy!"
Ngay lập tức cô ấy lấy từ trong túi ra một đồng sáu xu đưa cho Chu Vân Mộng.
Chu Vân Mộng nhận tiền, đưa toàn bộ giỏ tre cho cô ấy.
Từ Tiểu Doanh cầm lấy, dùng bàn che lại, lấy ra nửa miếng thịt bọc giấy dầu đặt vào ngăn bàn, sau đó trả lại giỏ tre.
Tâm trạng của cô ấy tốt lên bắt đầu từ lúc này.
Cô ấy thật sự đã thấy miếng thịt kia rất đẹp.
Cô ấy càng thích Chu Vân Mộng hơn, lần trước cô ấy đã muốn kết bạn với Chu Vân Mộng, bởi vì đây chính là người kiếm được tiền nhuận bút, kết bạn trước luôn luôn có lợi.
Nhưng cô ấy cũng không ngờ Chu Vân Mộng lại thông minh như vậy.
Thế mà lại mang đến cho cô ấy một miếng thịt.
Chỉ cần việc mua không cần phiếu đã khiến Từ Tiểu Doanh vô cùng phấn khởi rồi.
Đừng tưởng người thành phố như cô ấy mỗi tháng có lương thực cung ứng kèm hóa đơn chứng nhận, muốn tiết kiệm phiếu thịt cho cả nhà cũng không dễ gì.
Cho dù có để dành được phiếu thịt đi chăng nữa, lúc trời chưa sáng đi xếp hàng cũng chưa chắc có thể mua được thịt.
Tóm lại là để ăn được một bữa ăn có thịt không dễ chút nào.
Thế mà Chu Vận Mộng lại cầm hai cân thịt tới cho chô ấy, không cần phiếu thì thôi lại chỉ có giá hai mươi xu, cái này là không hề kiếm lợi tí gì từ cô ấy.
Khóe miệng Từ Tiểu Doanh nhếch lên, cô ấy dặn dò: "Vân Mộng, nếu cô còn cái nào cứ nói với tôi, đắt một chút cũng không sao, chúng tôi cũng không khó mua thịt."
Điều đó có nghĩa là Chu Vân Mộng có thể kiếm được nhiều tiền hơn từ nó.
Chu Vân Mộng: "Tiểu Doanh, cô đừng khách sáo nữa, tôi chắc chắn sẽ nhớ rõ, chúng ta là bạn tốt. Ngay cả bạn học tốt của tôi thật ra cũng vài ngày mới có tin tức, nếu có, tôi chắc chắn sẽ nói cho cô biết."
Từ Tiểu Doanh tỏ vẻ hiểu: "Tôi hiểu rồi, vậy cám ơn Vân Mộng trước."
Cô ấy chi cảm thấy mình kết giao với người như Chu Vân Mộng là quyết định đúng đắn.
Nhớ tới chuyện lần trước, Từ Tiểu Doanh vội vàng rút phong thư từ trong ngăn tủ ra: "Vân Mộng à cô lợi hại thật đấy, hôm trước cô vừa nhận được hồi âm của tuần báo tỉnh đấy."
Chu Vân Mộng lần này tới chính là vì cái này, nhân tiện tạo một mối quan hệ tốt với Từ Tiểu Doanh.
Cô vui mừng nói: "Thật sự có hồi âm sao? Tôi cũng may mắn quá rồi, nhờ có Tiểu Doanh lưu ý giúp tôi đấy."
Lúc này cô thật sự vui mừng, cấp bậc của tuần báo tỉnh quá cao, Chu Vân Mộng cũng không dám cam đoan nói mình có thể lên báo đấy.
Lần này chỉ là muốn đến xem có nhận được hồi âm hay không, nếu không có thì có khả năng là không có cơ hội.
Ai mà biết được.
Sau khi rời bưu điện vẫn dừng lại ở nơi không có ai, Chu Vân Mộng mở phong bì ra.
Bên trong có bốn đồng tiền nhuận bút, một phong hồi âm trưng cầu bản thảo, cùng với tờ tuần báo tỉnh đăng bản thảo này.
Báo tuần tỉnh bao gồm các đại sự trong một tuần qua của toàn tỉnh, ví dụ như Thành ủy Tỉnh ủy gần đây đã làm gì, nhà máy thành phố nào thực hiện đột phá kỹ thuật có thể mang lại bao nhiêu hiệu quả và lợi ích cho người dân, thị trấn nào có nguồn cung vượt quá nhu cầu của cuộc sống quần chúng.
Ăn, mặc, ở, đi lại, công nghiệp, nông nghiệp cái gì cũng có.
Mà Chu Vân Mộng đầu tư bài văn có liên quan đến thu hoạch vụ thu này đương nhiên đặt ở chuyên mục nông nghiệp, chiếm độ dài rất nhỏ, kém xa sự nổi bật trên báo nông thôn thành phố.
Nhưng không sao!
Tiền tới tay rồi!
Tính uy tín của báo tuần tỉnh cũng không phải báo nông thôn thành phố có thể so sánh.
Cô muốn về nhà đem tờ báo này đưa cho người nhà họ Lâm xem, bọn họ chắc chắn sẽ rất phấn khởi.
Chu Vân Mộng cất phong bì đi, đi đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị, muốn mua thêm ít kẹo để lần sau bị đau vai, cổ còn có kẹo cho Hổ Đầu Thạch Đầu giúp cô xoa bóp.
Điều đáng mừng là loại kẹo giấy màu sắc rực rỡ này không cần phiếu lương thực, những loại kẹo đỏ kẹo trắng kia mới cần phiếu mua kẹo.
Cô đi thẳng đến quầy bán hàng mua hai nắm, vốn định đi, lại chú ý tới quầy bên kia chật ních người.
Cô tò mò lại gần xem, thì ra là hôm nay cung cấp cá.
Cá cũng là thịt mà, người dân trong thành phố biết đến, đều kéo đến xếp hàng mua.
Chu Vân Mộng nghe nói một hồi, cá này không đắt, giá hai ba chục xu một cân, nhưng muốn mua phải có phiếu. Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ khiến nhiều người quay lưng.
Cô suy nghĩ một chút, nhìn kỹ cách xử lý con cá này.
Lát nữa cô sẽ vào siêu thị di động, có thể lấy cả nguyên con cá, cũng xử lý thành như vậy, mang về nhà ăn.
Ăn thịt heo lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể đổi khẩu vị!
Trên xe bò trở về thôn, người cùng xe nhìn giỏ tre của cô con dâu thứ ba nhà họ Lâm mà thấy ngứa ngáy, cũng không biết bên trong có đựng thứ gì tốt không?
Nhưng không có cách nào để biết điều đó cả, chiếc giỏ tre đã được bọc vải kín, tay của cô còn ấn lên nữa, gió thổi cũng thổi không nổi, nên họ đành phải bỏ cuộc.
Chu Vân Mộng không để ý tới bọn họ, chỉ cảm thấy trong lòng rất vui vẻ.
Đăng bởi | ThaoHa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |