Thẩm Bảo Châu là bỏ được tiêu tiền đối xử tốt tốt mình, lúc không xe bò không có biện pháp chỉ có thể dựa vào chân đi, ngày đó có xe bò tự nhiên là ngồi xe bò đi huyện thành.
Tiếp theo xe bò vào huyện thành ở hai ngày sau.
Buổi sáng hai ngày sau cửa thôn, chú Ngô đánh xe bò chờ ở kia.
Trên xe đã ngồi ba người. Chu Vân Mộng nhìn, nguyên nữ chủ còn chưa tới. Cô giao tiền ngồi trên xe bò, chọn ngồi vị trí bên cạnh.
Bộ dáng này chờ nguyên nữ chủ tới, xung quanh cô đều có người ngồi, lấy tính tình của nguyên nữ chủ đại khái sẽ không đến bên này, khoảng cách của hai người đã kéo ra.
Chu Vân Mộng nhịn không được há mồm ngáp, lâu không dậy sớm như vậy, thật buồn ngủ. Liếc nhau với ba bốn phụ nữ trên xe, nghĩ thầm danh tiếng lười của vợ Lâm Tam không phải hư.
Rất nhanh Thẩm Bảo Châu tới, cô ấy giao tiền ngồi ở bên ít người kia.
"Vợ Hàn Xuyên tới."
"Chào thím."
Xe bò di động, đi vào trong thành. Trên đường ba bốn phụ nữ thường đáp lời Thẩm Bảo Châu, hiện tại vợ Hàn Xuyên này chính là đi làm ở Cung Tiêu Xã, quan hệ tốt với cô ấy, về sau nhà mình muốn mua cái gì cũng có cô ấy hỗ trợ.
Thẩm Bảo Châu ngẫu nhiên gật đầu đáp vài câu.
Chu Vân Mộng ngồi ở góc xe bò, không dấu vết mà quan sát Thẩm Bảo Châu.
Không hổ là nữ chủ, hai mắt phượng nhãn đẹp, mày lá liễu, khóe miệng hơi cong khiến người cảm thấy cô ấy là có nghiêm túc nghe cô nói chuyện, đây không phải là khiến ba bốn người ta nói đến hăng say sao.
Nghĩ đến chuyện mấy năm kế tiếp nữ chủ làm, trôi qua cuộc sống với chồng quá rực rỡ, hậu kỳ phát triển sự nghiệp, nữ chủ làm giàu niên đại văn điển hình. Chu Vân Mộng bội phục trong lòng, trên mặt vẫn nhàn nhạt.
Có dì nói còn muốn quan tâm Chu Vân Mộng ở góc không lên tiếng: “A, vợ Tân Bình hôm nay cô đến huyện thành là làm gì đó?”
Đáp án mọi người đều biết rõ ràng trong lòng. Trước kia cũng có người hỏi, nhưng Chu Vân Mộng chỉ cười không nói lời nào.
Nhưng hôm nay, vì đợi lát nữa hiệu quả càng tốt hơn, cô nói: “Ừ, vào thành mua chút đồ vật.” Còn duỗi tay vỗ vỗ giỏ tre đặt ở bên cạnh, để mọi người có thể chú ý tới.
Thím kia: “A chúng tôi cũng vậy.”
Là cái quỷ gỉ, nửa tháng bọn họ đi huyện thành một chuyến đều tính nhiều.
Vợ Lâm Tam vác cái giỏ tre, lâu lâu chạy đến huyện thành, không biết xài bao nhiêu tiền đâu.
Ánh mắt Thẩm Bảo Châu theo thím kia nhìn về phía vợ Lâm Tam. Cô ấy ấn tượng với vợ Lâm Tam không sâu, nhìn làn da trắng nõn này, đầu bện tóc thànhbánh quai chèo vẻ mặt to bằng bàn tay, lớn lên đẹp, giống người thành phố.
Đột nhiên nghĩ đến thu hoạch vụ thu trên ruộng nghe được kia nói: “Nhìn không giống người biết làm việc.”
Đời trước sau khi Thẩm Bảo Châu gả cho Hàn Xuyên, ghét bỏ tính tình nam nhân kia buồn khó hiểu người ý, sau khi nam nhân rời nhà chính mình ở nhà giận dỗi, ít có lúc ra cửa.
Với cô vợ lười gả vào đội sản xuất Thanh Hà muộn hơn cô ấy một năm này không gì tiếp xúc. Nhưng cô ấy nhớ rõ, cho đến năm ấy thanh niên trí thức khôi phục thi đại học trở về thành phố, cô ấy bị ma quỷ ám ảnh đi theo tra nam rời khỏi Nam Thành, vợ Lâm Tam vẫn lười như vậy. Chẳng qua trôi qua cũng không tốt, người nhà họ Lâm sớm nháo đến ở riêng, tam phòng một mình cô ở, Lâm Tân Bình cũng là hàng năm không ở nhà.
Nghe nói mẹ của cô, thật sự thương khuê nữ, con trai cháu trai không rảnh lo, chạy tới chăm sóc cho khuê nữ.
Gần đây, đại khái cô ấy cũng biết, bởi vì mình thay đổi, Hàn Xuyên và Lâm Tam lại đều tham gia quân ngũ, người trong thôn thường xuyên lấy cô ấy và vợ Lâm tam so sánh.
Thẩm Bảo Châu rũ đôi mắt xuống, không nghĩ nữa, những việc đó đều không quan trọng.
Cô ấy nghĩ đợi lát nữa đi làm, muốn đánh quan hệ tốt với người bán hàng phụ trách quầy vải dệt. Lập tức bắt đầu mùa đông, phải nghĩ biện pháp làm nhiều sợi bông tạo giường rắn chắc và chăn bông.
Nghĩ thật sự không được, lại đi chợ đen lưu ý.
Đăng bởi | ThaoHa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |