Giữa trưa ăn cơm, Chu Vân Mộng ăn cơm đã biết. Cơm này từ bà phần gạo trắng bảy phần gạo lức đổi thành gạo trắng gạo lức chia đôi.
Ừ, vị ăn khá hơn nhiều.
Trẻ con đều ăn ra, Hổ Đầu ăn cơm trong miệng hỏi: "Mẹ, hôm nay sao cơm ăn ngon như vậy?"
Người lớn đều hiểu ý của cậu bé, dùng cách nói của vợ em ba tới nói đại khái chính là: Cơm hôm nay không cộm cổ họng như vậy. Chị dâu cả Lâm vỗ đầu con trai: "Có ăn thì ăn, hỏi nhiều như vậy làm cái gì, mau ăn."
Hổ Đầu cúi đầu tiếp tục ăn cơm, chính là ăn rất ngon, mềm mại.
Sơn Trà cảm thấy em trai ngốc, cơm này ăn không sai biệt lắm khi thu hoạch vụ thu, cô bé đi theo mẹ biết không ít đồ vật, đây là cho nhiều gạo trắng. Cô bé nhìn thím ba, cảm thấy biến hóa này khẳng định có quan hệ với thím ba.
Chỉ thấy thím ba cười ôn nhu với cô bé, Sơn Trà lập tức mặt đỏ, vùi đầu chuyên tâm ăn cơm.
Kết quả nghe mẹ kêu cô vé: “Ăn cơm cúi đầu làm cái gì, cúi đầu có thể kẹp đồ ăn sao?”
Trong chén có thêm miếng thịt.
Bữa cơm này ăn đến thư thái.
Sau khi ăn xong chị dâu hai Lâm thu thập chén đũa đi rửa, Thạch Đầu đi theo hỗ trợ. Chị dâu cả Lâm đưa Sơn Trà Hổ Đầu về phòng nghỉ trưa.
Đại sảnh còn lại ba mẹ Lâm và Chu Vân Mộng. Ngày xưa con dâu ba đều là buông chén đũa đi đầu tiên, hôm nay như vậy, ba mẹ Lâm biết cô là có chuyện muốn nói, mẹ Lâm: "con dâu ba con muốn nói gì cứ việc nói thằng đi." Ba Lâm tỏ vẻ chính mình đang nghe.
Chu Vân Mộng: “Ba mẹ, gần đây lương thực đủ, có không ít người gạo tẻ đổi gạo lức, hôm nay con nghe ý tứ của người nọ là muốn đổi gạo trắng trong khoảng thời gian này có thể đổi nhiều chút. Miễn cho về sau lăn lộn.” Người nọ tự nhiên là phương pháp cửa hàng lương dầu.
Nháy mắt ba mẹ Lâm hiểu rõ ý tứ của vợ em ba. Thu hoạch vụ thu vừa qua không bao lâu, không chỉ là trong thành thị cung ứng đủ, giống loại gạo trắng này lương thực tốt đều dễ dàng mua hơn ngày thường. Các đội sản xuất mới vừa phân lương, lương thực từng nhà nông thôn cũng nhiều.
Có gạo lức có gạo trắng.
Lần này một phần chính là toàn bộ lương thực một năm của cả nhà tương lai, đều phải tính toán tỉ mỉ.
Dân quê luyến tiếc ăn gạo trắng, so với ăn ngon, bọn họ càng hy vọng ăn no. Cho nên đa số người sẽ cần theo gạo trắng được chia đến trong nhà đi trong thành phố ngầm đổi với người, một cân gạo trắng có thể đổi không ít gạo lức.
Mấy năm trước ba mẹ Lâm cũng làm như vậy, là mấy năm nay gần đây điều kiện tốt, mới giữ gạo trắng, thường thường trộn lẫn vào gạo lức đi nấu cơm. Bọn họ hiểu rõ ý tử của vợ em ba, muốn mua gạo trắng mà nói khẳng định là hiện tại dễ dàng mua, giá cũng thích hợp. Chờ đến về sau muốn mua, cung ứng trong thành phố lại khẩn trương lên, vậy không dễ dàng như vậy.
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện lớn, lấy tiền mua gạo lức đó là không cần do dự, trong nhà có lương cả nhà an tâm, lấy tiền mua gạo trắng, đó là hưởng thụ, có cần thiết sao?
Ba mẹ Lâm liếc nhau.
Ba Lâm nói: “vợ em ba, việc này ba và mẹ con lại thương lượng, lúc sau lại nói với con.”
“Vâng.”
Chu Vân Mộng thấy bọn họ hiểu ý tứ của mình là được. Đây xác thật là một đề nghị tốt khi căn cứ vào tình huống hiện tại. Nếu ba mẹ Lâm đồng ý, cô có thể nương cơ hội này dùng một lần lấy nhiều gạo trắng trở về. Lúc sau lại nương danh nghĩa mình kiếm tiền muốn ăn thỉnh thoảng mang chút gạo trở về. Nếu ba mẹ Lâm không đồng ý, vậy cũng không sao, cùng lắm thì nhiều tìm mấy lý do toái thác.
Đăng bởi | ThaoHa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |