Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1645 chữ

7 giờ sáng ngày hôm sau, Chu Vân Mộng rời giường, cô nhớ thương ăn mì sợi.

Cô quen dậy muộn, không theo kịp thời gian cơm sáng của người nhà họ Lâm.

Chị dâu cả hoặc chị dâu hai Lâm phụ trách nấu cơm bình thường để cơm sáng cho cô vào trong nồi, chờ đến khi cô rời giường vẫn là nóng, trực tiếp là có thể ăn. Nhưng sáng nay vợ em ba muốn ăn mì sợi, chị dâu hai Lâm nghĩ mì nấu trước dễ dàng khô, thứ tốt sao có thể làm hỏng như vậy, dứt khoát chờ em ba rời giường lại làm.

Cô ấy sẽ làm cơm sáng cho cả nhà ở phòng bếp, trong nhà trừ trẻ con tham ngủ, nên dậy đều đã dậy.

Nghe được tiếng vang ra bên ngoài vừa thấy. vợ em ba lại dậy sớm như vậy! Nhìn là bộ dáng đi giếng nước bên rửa mặt, hẳn là sẽ không đi ngủ.

Cô ấy mang cơm sáng của cả nhà để lên cái bàn, nhanh trở về phía dưới.

Một ống mì tròn vo kia, ngửi mì sợi bên trong mùi hương mười phần, xen lẫn mùi trứng gà nhàn nhạt.

Từng cây, vừa nhỏ lại dài. Không giống mì sợi cán ra, vừa to lại thô. Trong nồi nước nấu sôi, kia rốt cuộc là muốn cho bao nhiêu mì sợi đây?

Cô ấy cầm một nắm bỏ vào, cảm giác đều không đủ một người em ba ăn, lại nắm một chút bỏ xuống. Còn có ba hài tử muốn ăn, cô ấy thả một nắm ít hơn trước xuống.

Từng cây mì sợi tán dựa vào bốn phía bên cạnh nồi, dần dần mềm, toàn bộ lọt vào trong nước nóng bỏng.

Tiếp theo nước trong biến thành màu sữa, điên cuồng phơi lên trên, hoàn toàn không thấy rõ tình huống đáy nồi.

Nấu mì đều như vậy, chị dâu hai Lâm xoay người đi cắt nát hành thái, lại đi cầm ba quả trứng gà trở về.

Chu Vân Mộng rửa mặt xong đến đại sảnh, chào hỏi mẹ Lâm chị dâu cả Lâm.

Ba cái tiểu hài tử đều đã dậy.

Sơn Trà còn đỡ, Hổ Đầu và Thạch Đầu thấy thím ba, dường như thấy ăn mì sợi rất ngon, đặc biệt vui mừng. Tuy bọn họ cũng chưa từng ăn mì sợi, nhưng vẫn nhớ rõ lúc trước có vài lần ăn mì rất ngon.

Tối hôm qua mẹ nói, sáng nay bọn họ có thể ăn chút mì sợi với thím ba, phải nhớ cảm ơn thím ba.

Hổ Đầu: “Cảm ơn tam thẩm”.

Thạch Đầu: "Cảm ơn tam thẩm ăn mì sợi!"

Chu Vân Mộng bị chọc cười.

Sơn Trà cũng nghiêm mặt cười: "Cảm ơn tam thấm!"

Chu Vân Mộng sờ bím tóc của cô bé, đây vẫn là kiểu bện lần trước mình dạy, Tiểu Sơn Trà rất thích: "Ngoan."

Đã thấy chị dâu hai Lâm sốt ruột hoảng hốt ra: "Em ba, chị... Này... Mì sợi kia nhìn nhỏ như vậy ai biết nấu ra nhiều như vậy!"

"Chị thêm hai thanh nhỏ xuống, chờ nấu xong mới phát hiện không thích hợp, có năm sáu chén.."

Cô ấy sợ em ba cảm thấy là cô ấy cố ý nấu nhiều muốn ăn, ý đồ giải thích:

"Nếu không, đợi lát nữa em ba ăn nhiều hai chén?"

Mẹ Lâm và chị dâu cả Lâm cũng hơi kinh ngạc. Vợ lão nhị nấu cơm không thể chê, mì nhỏ kia thật sự thần kỳ như vậy, nhìn từng cây nấu ra tới còn có thể nhiều?

Ba đứa bé không hiểu, chỉ biết hình như là chuyện không tốt lắm. Thạch Đầu vội vàng đi qua đi kéo quần áo mẹ: “Mẹ, mẹ đừng vội.” Lại nhìn về phía tam thẩm, ngoan ngoãn thành khẩn: "Tam thẩm, thím đừng nóng giận."

Chu Vân Mộng võ đầu làm bộ vừa định dậy như vậy: "Chị dâu hai chị đừng vội, là em đã quên nói với chị mì sợi này nấu lên dễ dàng nhiều, lỗi của em."

Cô tự hỏi không quá ba giây: “Sáng tinh mơ một mình em nào ăn được nhiều như vậy, trướng bụng không duyên cớ. Nếu nấu nhiều vậy mọi người cùng nhau ăn đi, trước lấy cho em và ba đứa trẻ, ba mẹ còn có chị dâu cả chị dâu hai mọi người cũng ăn.”

“Mọi người đều nếm thử mì sợi này.”

Ba đứa trẻ vừa nghe mọi người đều có mì sợi ăn lập tức vui mừng.

Chị dâu hai Lâm thấy em ba thật sự không thèm để ý, nhẹ nhàng thở ra. Cô âm thầm nói với mình, về sau nấu mì sợi nhất định đến cẩn thận ước nượng.

Mẹ Lâm và chị dâu cả Lâm hốt hoảng, trời xui đất khiến, ngược lại là mọi người đều có thể ăn mì sợi? Chờ ba Lâm nghe được tiếng vang lại đây ăn cơm sáng, đã thấy trong bát mình để non nửa chén mì. Cao nhồng mượt mà, điểm xuyết hành thái và trứng hoa, nước lèo kia màu trắng sữa, nhìn thôi đã ngon.

Ông vừa định hỏi nhầm sao, cho ông mì làmr gì, không phải lúc trước nói vợ em ba và ba đứa bé ăn sao?

Ngẩng đầu đã thấy trừ mình ra, vợ già và hai con dâu cũng đều là non nửa chén mì.

Mẹ Lâm đơn giản giải thích: “Hôm nay nấu nhiều, vợ em ba bảo chúng ta cũng nếm thử.”

Ba Lâm trầm mặc, tiếp nhận chén mì này.

Mọi người ăn mì, đan xen tiếng hút lưu, cả nhà đều là mì thơm kia.

Chu Vân Mộng ăn chén mì này, nóng hồi, hành thái thơm và trứng hoa, vị mì sợi quen thuộc trơn trượt và tinh tế chọc người thèm từng đợt, hương vị này thật quen thuộc.

Ở hiện đại ăn chén mì sợi đơn giản nhất. Tới niên đại này, đợi lâu như vậy rốt cuộc ăn một bữa. Nước canh trắng sữa rất trơn bóng, mặn mặn rất ấm dạ dày.

Cô ngắng đầu nhìn mọi người đều ăn mì sợi, đặc biệt là vẻ mặt ba mẹ Lâm hưởng thụ, cảm thấy lần này dậy sớm còn tính giá trị.

Ngày hôm qua lúc nói chị dâu hai Lâm nấu mì sợi, cô vừa động tâm niệm chưa nói chi tiết nhỏ người hiện đại đều biết đến nấu mì sợi.

Tỷ như nói từng cây nhìn ít, nấu ra mì còn rất nhiều. Dựa theo tính tình của chị dâu hai Lâm, ước lượng đồ ăn nấu cho cô sợ cô không đủ ăn, đoán chừng sẽ thả nhiều, hơn nữa còn có ba hài tử, thả nhiều mì sợi là chuyện đại khái. Chỉ là nhiều hơn bao nhiêu không dễ đoán trước.

Chu Vân Mộng khó được dậy sớm, một là nhớ thương ăn mì sợi, một cũng là muốn ăn cơm sáng với người nhà họ Lâm.

Nếu là chờ cô dạy muộn nấu mì sợi ăn, thì dù nấu nhiều chút, người nhà họ Lâm cũng sẽ lấy lý do ăn cơm sáng bụng rất no từ chối giữ đến giữa trưa cho cô ăn. Loại tình huống này mì khô hay không không sao cả, chỉ cần là mì sợi, khô cũng là ngon.

Bữa cơm sáng này người nhà họ Lâm ăn đến vô cùng thỏa mãn, trong lòng cảm thán: Trách không được gọi là lương thực tốt trong lương thực tốt, mì thơm mà trứng gà cũng thơm, bên trong còn nấu ba quả trứng gà.

Ba đứa bé càng ăn hăng say, một chén mì xuống bụng, nước canh cũng uống sạch, thậm chí còn muốn mẹ đi múc chén nước tới cầm chén tàn lưu hương vị nước canh uống sạch sẽ.

Sơn Trà yên lặng đếm ở trong lòng, gần đây ăn bao nhiêu thứ tốt. Thịt, cá, thịt gà canh gà, sủi cảo, bánh rán nhân hẹ, còn có mì sợi lúc này nghĩ cũng không dám nghĩ. Vậy cũng quá hạnh phúc.

Ăn xong bữa sáng, Chu Vân Mộng chào hỏi rồi về phòng. Dậy sớm quá mệt nhọc, ăn uống no đủ cô trở về phòng đi ngủ nướng mới được.

Cách năm ngày Chu Vân Mộng lại ngồi xe bò đi thị trấn một chuyến. Lần này vẫn không đi bưu cục, cô đi dạo cửa hàng bách hóá.

Khác với Cung Tiêu Xã, cửa hàng bách hóá bên này bán đồ vật càng đủ hơn, cũng có không ít hiếm lạ. Giống quần áo váy xinh đẹp từ thành phố Bắc Kinh Thượng Hải bên kia truyền tới, đều là trang phục, còn không cần phiếu vải, nhưng một bộ phải mười mấy đồng tiền. Đủ loại mỹ phấm dưỡng da, kem mặt Bách Tước Linh gì đó, một lọ phải hai ba đồng. Như niên đại này quý trọng đồng hồ, thấp nhất năm sáu chục đồng, cao nhất ba bốn trăm đồng cũng có.

Chu Vân Mộng còn thấy được nhãn hiệu Thượng Hải kinh điển và nhãn hiệu Hoa Mai. Nhưng cũng không tâm động, luận tính thực dụng độ chính xác của những đồng hồ này khẳng định kém hơn đồng hồ hiện đại, siêu thị của cô có khu đồng hồ phục sức. Nhưng tạm thời không động đậy được.

Nhưng thời buổi này nhãn hiệu Thượng Hải trân quý, đồng hồ nhãn hiệu Hoa Mai, tới đời sau thật sự đáng giá.

Chu Vân Mộng nghĩ, chờ mình tích cóp nhiều tiền nhuận bút, mua một hai cái trở về chờ giá trị tăng cũng không phải không thể, kỷ niệm thời đại chứ sao.

Bạn đang đọc Xuyên Thành Nàng Dâu Lười Ở Thập Niên 70 của An Cung Đích Trúc Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThaoHa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.