Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1568 chữ

Phòng ba. Chu Vân Mộng rửa mặt xong ở trong phòng suy nghĩ. Nghĩ đến chiếc chăn bông đã trở nên cứng rắn của mẹ Chu, muốn đổi một giường chăn mới tốt một chút cần ít nhất sáu bảy cân bông. Còn có chăn đơn, phải cắt vải mới có thế làm.

Mẹ Chu không có áo bông, cô muốn làm cho mẹ Chu một thân áo bông, vậy cũng cần phải có thêm bông và vải dệt. Cả hai dạng này đều không dễ dàng có được. Công nhân trong thành mỗi thmáng đều được phát phiếu vải, muốn làm bộ quần áo cũng cần phải tích cóp cả nửa năm hay một năm. Nông thôn cũng có phiếu vải, mỗi người ai cũng có, nhưng phiếu vải chỉ bằng một phần mười rgười thành phố.

Giống như lúc trước mẹ Chu vì làm kiện áo bông cho nguyên chủ mà tích cóp phiếu vải không biết bao lâu, còn ngầm tìm bao nhiêu người đổi, cuối cùng phải dựa vào người thím họ có năng lực mới tích cóp đủ. Cho nên dân quê rất ít khi có được bộ đồ mới, đứa lớn mặc chật lại để cho đứa nhỏ mặc, cứ thế truyền xuống dưới, con gái nhà ai khi lấy chồng có thể có một bộ quần áo mới để mặc, đều rất có mặt mũi. Chưa kể sợi bông còn thực sự khó mua, một khi Cung Tiêu Xã có đều phải tranh đoạt không còn, mỗi một người chỉ được mua một cân. Muốn làm một giường chăn bông có khi phải tích cóp nhiều năm.

Chu Vân Mộng có tiền, trong khoảng thời gian này cô lại gửi ra ngoài năm bộ truyện ngăn, một tiểu thuyết dài tập vạn chữ, tiền nhuận bút tích cóp được không ít. Nhưng cô không có phiếu. Vải dệt có thể mua vải có tỳ vết, đến viện người nhà xưởng dệt bên kia lượn lờ hẳn có thể tìm. Sợi bông mà nói, chỉ có thể tới chỗ cô vẫn luôn không thể chạm vào kia. Chu Vân Mộng nghĩ đến khu trang phục chưa mở khóa trong siêu thị.

Trước đây cô có đi ngang qua bên kia mặt chắn của siêu thị khi trưng bày hàng hóa, bởi vì lúc đi dạo trước khi xuyên qua đã vào thu một khoảng thời gian, cho nên trong siêu thị cũng sẽ có những trang phục như áo lông vũ, áo khoác béo. Chỉ cần bên kia mở khóa, tuy rằng kiểu dáng quần áo và màu sắc không hợp thời đại này, cô có thể tháo toàn bộ áo khoác béo lấy bông ra, sợi bông trong vài cái áo khoác béo là có thể làm thành một giường chăn bông. Sợi bông để là một kiện áo khoác bông căn bản không thành vấn đề. 

Chu Vân Mộng nghĩ nghĩ cảm thấy có chút mệt mỏi. Đột nhiên trong đầu xuất hiện lời nói buổi chiều mẹ Chu nhắc đến: Tiểu Mộng à, mẹ tính toán Tân Bình cũng sắp được về nghỉ phép, con nên chú ý bồi dưỡng tình cảm với nó thật tốt, sau đó lại sinh đứa con, ở nhà họ Lâm càng chắc chắn yên ổn. Con xem đến lúc đó con vừa có thể viết văn chương kiếm tiền, lại có phương pháp mua được thịt, cũng sinh đứa trẻ, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Cha mẹ chồng con không dám nói con, hai người chị em dâu kai càng không thể vượt qua con được".

Làm cho cô tỉnh táo lại không ít.

Mẹ Chu dùng kinh nghiệm hơn nửa đời người để nhắc nhở con gái, làm thế nào để cuộc sống càng thêm tốt đẹp. Nhưng hiện thực chính là Lâm Tân Bình đối với cô chính là người xa lạ đến không thể xa lạ hơn, không lâu trước đây chỉ là nhân vật trong sách. Trong khoảng thời gian sau khi cô xuyên vào sách này, không có chút suy nghĩ nào về người chồng này, cùng lắm thì khi người quay trở lại, hành sự tùy theo hoàn cảnh. Hơn nữa, trong sách có nhắc đến, khi Lâm Tân Bình kết hôn đột nhiên có nhiệm vụ phải quay về bộ đội, lúc trở lại là dịp Tết. Đây cũng là đoạn văn thứ ba có tình tiết quan trọng trong cốt truyện được biểu hiện trên màn hình quầy thu ngân siêu thị. Cho nên, nghĩ gì chứ, không vội. Chu Vân Mộng trở mình, ngủ luôn.

Phòng chính. Khi đêm khuya tĩnh lặng, cha Lâm đến việc giữa trưa ăn bánh bao bột mì trắng kia, lại nhớ tới thằng ba. Kỳ thật mẹ Lâm cũng nghĩ: 'Cũng không biết thằng ba đi làm nhiệm vụ lần vừa rồi đã trở về hay chưa, có bị thương không, đã mấy tháng rồi không có một phong thư".

Sau khi thằng ba đi bộ đội, một năm trở về thăm nhà hai ba lần, bình thường một hai tháng sẽ gửi về một phong thư, thông báo bình an. Bọn họ căn bản không gửi thư đến bộ đội, một phần là trong nhà không có người biết viết thư, một phần khác là không có gì để nói. Dù có nói thì cũng là trong nhà đều tốt, không cần quan tâm. Ngay cả vợ thằng ba khi mới gả tới đây hai tháng, vừa không làm công cũng không làm việc, lười chảy thây, một câu không hợp thì làm ầm ĩ. Vì việc không nấu cơm lúc thu hoạch vụ thu còn đâm đầu vào cây cột, khiến cho bọn họ bị tức sắp chết cũng không hề viết thư nói cho nó.

Thằng ba ở bộ đội huấn luyện vốn đã vất vả, đi làm nhiệm vụ lại càng nguy hiểm, nếu nói những chuyện này không phải càng làm cho nó thêm sốt ruột hay sao.

Bọn họ nghĩ, chờ thằng ba về nhà lại nói. Hơn nữa, bây giờ vợ thằng ba trở nên tốt hơn, tốt vô cùng. Cha Lâm mẹ Lâm đều nghĩ, chờ thằng ba quay về hai vợ chồng son sinh hoạt thật tốt đẹp, nếu có thể tranh thủ lúc thằng ba nghỉ phép cố gắng mang thai thì tốt quá. Thằng ba đã 24, sang năm là 25.

Ký túc xá quân khu phía Tây, Lâm tân Bình sắp 25 tuổi ngồi ở bàn viết thư. Như cũ là báo bình an cho cha mẹ, nhớ tới người vợ mới cưới, nhất thời không biết nên viết cái gì. Anh và vợ trước khi cưới gặp mặt một lần, cũng chính là ngày kết hôn đi lĩnh giấy đăng ký, sau đó nhận được nhiệm vụ vội vàng chạy về bộ đội, ngay cả tiệc cưới cũng chưa ăn. Chỉ kịp vào phòng nói với cô một câu:

"Chờ anh trở lại".

Nhiệm vụ khẩn cấp dài tận ba tháng, sau đó lại chạy tới địa phương khác tiếp tục làm nhiệm vụ, hôm nay vừa mới quay trở lại bộ đội. Giờ này hồi tưởng lại, ngày đầu tiên tân hôn bản thân mình rời đi, để lại vợ một mình. Tuy rằng chắc chắn cha mẹ sẽ hỗ trợ chăm sóc cô ấy thật tốt, nhưng trong thôn nhiều người lắm mồm, không biết sẽ bàn luận về chuyện này như thế nào.

Việc này bản thân thực sự xin lỗi cô ấy. Vừa ra hai nhiệm vụ, nếu muốn xin kỳ nghỉ chắc hẳn không khó. Lâm Tâm Bình dứt khoát không viết thư, trở về gặp mặt trực tiếp xin lỗi cô. Anh đứng lên, đi ký túc xá bên cạnh gõ cửa phòng chiến hữu, thấy người lập tức hỏi: "Ngày thường anh về nhà làm sao để dỗ vợ?"

Chiến hữu: "Lâm Tân Bình cậu cũng có ngày hôm nay sao, học cách dỗ vợ thì cậu phải hỏi Hàn Xuyên, cậu ta sau khi kết hôn tình cảm với vợ tốt lắm, cậu ta có kinh nghiệm".

Mọi người đều biết chuyện Lâm Tân Bình về nhà kết hôn, đó là người vợ cha mẹ anh chọn cho. Nhưng ngày đầu tiên tân hôn đã có nhiệm vụ phải vội vàng rời đi, trở về chắc chắn phải dỗ dành một phen.

Lâm Tân Bình: Được. Vậy anh giúp tôi hỏi xem các anh em ai có những cái phiếu vải, thì nói tôi đều cần.

Bộ đội cũng có các loại tem phiếu, phiếu gạo phiếu thịt ngày thường anh dùng ở nhà ăn, cũng sẽ tích cóp gửi về cấp trong nhà. Nhưng anh có một mình, trước đây những tem phiếu công nghiệp đó đều phân cho các anh em có vợ con. Hiện tại trong nhà có vợ mới cưới, anh phải lấy về chút tem phiếu, vừa lúc lấy về cho cô dùng.

Chiến hữu đồng ý, lại nhắc nhở: "Cậu cùng em dâu kết hôn có mua ba kiện lớn không? Nếu không có thì trước tiên nên chuẩn bị, những cái như radio đồng hồ máy may tôi không biết, nhưng cảm thấy xe đạp là tốt nhất, trước hết cậu có thể đổi tem phiếu xe đạp, sau nếu như em dâu muốn mua cũng tiện"

Bạn đang đọc Xuyên Thành Nàng Dâu Lười Ở Thập Niên 70 của An Cung Đích Trúc Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThaoHa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.