Sống thật với chính mình mới là tốt nhất .
Sở Ánh Tuyết hôm nay không phải là lục tiểu thư mặt mày nhem nhuốc như mọi ngày nữa mà thay vào đó là một tiểu thư mày ngài mắt phượng , da trắng như tuyết khiến bao nữ nhân ngoài kia phải ghen tị . Khi từ phòng bước ra sảnh lớn , Sở Ánh Tuyết thấy cha nàng đang đứng tiếp khách , nàng nhẹ tiến lại chỗ ông . Vén chiếc khăn che mặt lên , nàng hành lễ với cha .
- Tạ cha ! Hôm nay Tuyết nhi suất giá , mong cha ở lại có thể giữ gìn sức khoẻ , cũng mong cha có thể chúc phúc cho đứa con gái nhỏ này .
Nói rồi , nàng đứng dậy ,kéo vội khăn che mặt xuống , nắm lấy tay Tiểu Đào bước vội về phía kiệu hoa trong sự ngỡ ngàng của mọi người xung quanh và cha nàng .
- Ngươi đỡ ta lên kiệu rồi cho khởi hành ngay !
- Vâng ạ !
Nàng lần này làm vậy cũng là để cho Sở gia một bất ngờ lớn , không những thế , nàng cũng sẽ được hưởng phúc về sau . Như vậy thì cũng coi như là nàng trả được một nửa mối thâm thù này .
Mất một ngày , một đêm ngồi trên kiệu , đường vào kinh vốn xa xôi , Sở Ánh Tuyết cũng đã có phần mỏi mệt , ngồi day hai bên trán .
- Tiểu thư , đến rồi ! Để nô thì đỡ người xuống !
Đôi bàn tay thô ráp đỡ lấy bàn tay Sở Ánh Tuyết , đi vào trong cung làm lễ .
Bây giờ nàng sống trong đông cung rồi , có lẽ là không được tự do tự tại như trước nữa , làm gì cũng phải nhòm trước ngó sau không thì cái đầu trên cổ nàng , nàng giữ không nổi .
Đúng như nàng dự đoán , hoàng thượng dùng hôn lễ của nàng và nhị hoàng tử để cầu mưa nhưng có điều làm Sở Ánh tuyết rất bất ngờ , mưa đã trút xuống vùng đất khô cằn này sau khi nàng được đưa vào động phòng . Phải chăng trời đất lại diệu kì đến vậy , hay chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên ?
- Tiểu thư ! Người đợi cũng lâu rồi , hay là để Tiểu Đào lấy gì cho người ăn nha ?
Tiểu Đào ôm bụng , nhẹ nhàng mà lễ phép hỏi Sở Ánh Tuyết . Nàng ta ở với nàng cũng đã bảy năm rồi mà vẫn thế , vẫn dành cái tình cảm đặc biệt dành cho nàng , vẫn ở bên quan tâm và chăm sóc cho nàng , luôn ủng hộ nàng trong mọi chuyện và tôn kính nàng vô cùng . Và điều đó cũng làm nàng nhậnra được rằng , từ khi nàng xuyên tới đây , người nàng thân nhất cũng chỉ có Tiểu Đào và ngũ ca ca của nàng .
- Không cần , ta không đói ! Ngươi lui về nghỉ trước đi , ta không gọi thì ngươi không cần tới !
- Nhưng ...
- Không nhưng nhị gì hết , ngươi lui về đi !
Sở Ánh Tuyết gắt lên , nàng ta cũng không dám làm trái lệnh mà trực tiếp lui về phòng nghỉ ngơi .
Bốn canh giờ ( 8 tiếng ) trôi qua , trời cũng đã gần sáng mà nhị hoàng tử vẫn chưa trở lại phòng , nàng vẫn chờ đợi một người trong vô vọng .
Hai ngày trôi qua , nàng nghỉ ngơi không được nhiều khiến nàng mệt mỏi vô cùng , cơ thể cũng theo đó mà suy nhược không kém .
Nàng không muốn tự huỷ hoại mình nữa , đặt mình xuống chiếc giường êm ái , nàng thiếp đi .
- Tiểu thư , người dậy đi , hôm nay còn phải đi thỉnh an hoàng hậu nữa .
Tiếng gọi của Tiểu Đào khiến nàng bừng tỉnh , bước vội xuống giường , Sở Ánh Tuyết vơ vội lấy bộ y phục trong tủ rồi thay vào . Cũng đã bảy năm , nàng chưa từng động vào việc trang điểm nên giờ cũng chẳng biết trang điểm ra làm sao , việc này nhất định Sở Ánh Tuyết nàng phải học .
- Tiểu Đào , ngươi lại đây trang điểm giúp ta đi ! Nhớ là đừng đậm quá nhé , nhạt thôi !
- Vâng !
Sau một thời gian chuẩn bị , cuối cùng thì cũng đã xong . Nàng cảm thấy cuộc sống của một vị hoàng tử phi thật là phiền phức , lễ nghi đủ thứ , sống phải nhìn trước , nhìn sau rồi phải tuân thủ các kiểu con đà điểu .
Sở Ánh Tuyết cầm lấy chiếc áo khoác ngoài , dặn dò Tiểu Đào vài lời rồi theo chân Trần công công đi thỉnh an hoàng hậu .
Hoàng hậu ngồi dựa mình trên chiếc ghế vàng , nói chuyện vui vẻ với thái tử , hoàng tử và cả phu quân của nàng . Sở Ánh Tuyết bước vào , hành lễ với hoàng hậu rồi lại ghé nhìn phu quân của mình .
- Tuyết nhi , con đến rồi sao ? Con ngồi đi !
Bà chỉ tay về phía chiếc ghế trống bên cạnh nhị hoàng tử .
Theo ý chỉ , Sở Ánh Tuyết ngồi vào chiếc ghế đó , dùng bữa chung cùng phu quân mình nhưng nhị hoàng tử còn chẳng thèm liếc tới nàng lấy một cái .
Dùng bữa xong , nàng định cất bước đi về phòng thì vô tình nghe được phu quân và tam thái tử đang nói chuyện với nhau .
- Huynh thật có phúc khi lấy được đại tẩu đấy ! Tẩu ấy thật là xinh đẹp nhỉ ?
- Xinh đẹp sao ? Nhìn cô ta nhạt nhẽo vô cùng nên ta cũng chẳng buồn nhìn .
Câu nói ấy khiến nàng có chút bị xúc phạm , còn gì buồn hơn phu quân nói mình nhạt nhẽo ? Nhưng không sao , nàng cũng chẳng thèm để ý gì gì tới câu ấy nữa , nàng vẫn giữ đúng quan điểm sống thật với chính mình mới là tốt nhất .
Sở Ánh Tuyết hôm nay không phải là lục tiểu thư mặt mày nhem nhuốc như mọi ngày nữa mà thay vào đó là một tiểu thư mày ngài mắt phượng , da trắng như tuyết khiến bao nữ nhân ngoài kia phải ghen tị . Khi từ phòng bước ra sảnh lớn , Sở Ánh Tuyết thấy cha nàng đang đứng tiếp khách , nàng nhẹ tiến lại chỗ ông . Vén chiếc khăn che mặt lên , nàng hành lễ với cha .
- Tạ cha ! Hôm nay Tuyết nhi suất giá , mong cha ở lại có thể giữ gìn sức khoẻ , cũng mong cha có thể chúc phúc cho đứa con gái nhỏ này .
Nói rồi , nàng đứng dậy ,kéo vội khăn che mặt xuống , nắm lấy tay Tiểu Đào bước vội về phía kiệu hoa trong sự ngỡ ngàng của mọi người xung quanh và cha nàng .
- Ngươi đỡ ta lên kiệu rồi cho khởi hành ngay !
- Vâng ạ !
Nàng lần này làm vậy cũng là để cho Sở gia một bất ngờ lớn , không những thế , nàng cũng sẽ được hưởng phúc về sau . Như vậy thì cũng coi như là nàng trả được một nửa mối thâm thù này .
Mất một ngày , một đêm ngồi trên kiệu , đường vào kinh vốn xa xôi , Sở Ánh Tuyết cũng đã có phần mỏi mệt , ngồi day hai bên trán .
- Tiểu thư , đến rồi ! Để nô thì đỡ người xuống !
Đôi bàn tay thô ráp đỡ lấy bàn tay Sở Ánh Tuyết , đi vào trong cung làm lễ .
Bây giờ nàng sống trong đông cung rồi , có lẽ là không được tự do tự tại như trước nữa , làm gì cũng phải nhòm trước ngó sau không thì cái đầu trên cổ nàng , nàng giữ không nổi .
Đúng như nàng dự đoán , hoàng thượng dùng hôn lễ của nàng và nhị hoàng tử để cầu mưa nhưng có điều làm Sở Ánh tuyết rất bất ngờ , mưa đã trút xuống vùng đất khô cằn này sau khi nàng được đưa vào động phòng . Phải chăng trời đất lại diệu kì đến vậy , hay chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên ?
- Tiểu thư ! Người đợi cũng lâu rồi , hay là để Tiểu Đào lấy gì cho người ăn nha ?
Tiểu Đào ôm bụng , nhẹ nhàng mà lễ phép hỏi Sở Ánh Tuyết . Nàng ta ở với nàng cũng đã bảy năm rồi mà vẫn thế , vẫn dành cái tình cảm đặc biệt dành cho nàng , vẫn ở bên quan tâm và chăm sóc cho nàng , luôn ủng hộ nàng trong mọi chuyện và tôn kính nàng vô cùng . Và điều đó cũng làm nàng nhậnra được rằng , từ khi nàng xuyên tới đây , người nàng thân nhất cũng chỉ có Tiểu Đào và ngũ ca ca của nàng .
- Không cần , ta không đói ! Ngươi lui về nghỉ trước đi , ta không gọi thì ngươi không cần tới !
- Nhưng ...
- Không nhưng nhị gì hết , ngươi lui về đi !
Sở Ánh Tuyết gắt lên , nàng ta cũng không dám làm trái lệnh mà trực tiếp lui về phòng nghỉ ngơi .
Bốn canh giờ ( 8 tiếng ) trôi qua , trời cũng đã gần sáng mà nhị hoàng tử vẫn chưa trở lại phòng , nàng vẫn chờ đợi một người trong vô vọng .
Hai ngày trôi qua , nàng nghỉ ngơi không được nhiều khiến nàng mệt mỏi vô cùng , cơ thể cũng theo đó mà suy nhược không kém .
Nàng không muốn tự huỷ hoại mình nữa , đặt mình xuống chiếc giường êm ái , nàng thiếp đi .
- Tiểu thư , người dậy đi , hôm nay còn phải đi thỉnh an hoàng hậu nữa .
Tiếng gọi của Tiểu Đào khiến nàng bừng tỉnh , bước vội xuống giường , Sở Ánh Tuyết vơ vội lấy bộ y phục trong tủ rồi thay vào . Cũng đã bảy năm , nàng chưa từng động vào việc trang điểm nên giờ cũng chẳng biết trang điểm ra làm sao , việc này nhất định Sở Ánh Tuyết nàng phải học .
- Tiểu Đào , ngươi lại đây trang điểm giúp ta đi ! Nhớ là đừng đậm quá nhé , nhạt thôi !
- Vâng !
Sau một thời gian chuẩn bị , cuối cùng thì cũng đã xong . Nàng cảm thấy cuộc sống của một vị hoàng tử phi thật là phiền phức , lễ nghi đủ thứ , sống phải nhìn trước , nhìn sau rồi phải tuân thủ các kiểu con đà điểu .
Sở Ánh Tuyết cầm lấy chiếc áo khoác ngoài , dặn dò Tiểu Đào vài lời rồi theo chân Trần công công đi thỉnh an hoàng hậu .
Hoàng hậu ngồi dựa mình trên chiếc ghế vàng , nói chuyện vui vẻ với thái tử , hoàng tử và cả phu quân của nàng . Sở Ánh Tuyết bước vào , hành lễ với hoàng hậu rồi lại ghé nhìn phu quân của mình .
- Tuyết nhi , con đến rồi sao ? Con ngồi đi !
Bà chỉ tay về phía chiếc ghế trống bên cạnh nhị hoàng tử .
Theo ý chỉ , Sở Ánh Tuyết ngồi vào chiếc ghế đó , dùng bữa chung cùng phu quân mình nhưng nhị hoàng tử còn chẳng thèm liếc tới nàng lấy một cái .
Dùng bữa xong , nàng định cất bước đi về phòng thì vô tình nghe được phu quân và tam thái tử đang nói chuyện với nhau .
- Huynh thật có phúc khi lấy được đại tẩu đấy ! Tẩu ấy thật là xinh đẹp nhỉ ?
- Xinh đẹp sao ? Nhìn cô ta nhạt nhẽo vô cùng nên ta cũng chẳng buồn nhìn .
Câu nói ấy khiến nàng có chút bị xúc phạm , còn gì buồn hơn phu quân nói mình nhạt nhẽo ? Nhưng không sao , nàng cũng chẳng thèm để ý gì gì tới câu ấy nữa , nàng vẫn giữ đúng quan điểm sống thật với chính mình mới là tốt nhất .
Đăng bởi | eyavdv |
Thời gian | |
Lượt đọc | 7 |