Bị từ chối khi dự tuyển (2)
Sau khi đọc xong, Tống Thiên Diệu đặt 2000 đô la Hồng Kông từ trong túi lên trên tờ báo, cung kính đặt lại trước mặt vị thanh tra béo. Vốn sắc mặt âm u bất định, lúc này khi nhìn thấy xấp tiền có lẻ có nguyên trên tờ báo, đột nhiên toàn thân vị thanh tra béo thả lỏng xuống, đưa mắt nhìn Tống Thiên Diệu từ trên xuống dưới mười mấy giây, dùng tờ báo hất rơi tiền xuống đất, nghiêm chỉnh nói:
- Hối lộ Cảnh sát Hoàng gia Hồng Kông? Kẻ như ngươi gia nhập cảnh đội chỉ là hại quần chúng, chết tâm đi, ta sẽ ghi chú vào hồ sơ của ngươi, sau này trường huấn luyện cảnh sát tuyển sinh cũng sẽ không tuyển dụng ngươi, ngươi đi đi.
Tống Thiên Diệu có chút không tin đây là lời một cảnh sát Hồng Kông nói ra. Mấy người trước khi ra ngoài đều nói đặt tiền lên tờ báo đưa tới là vạn sự OK, sao đến lượt mình, tên này lại thanh liêm như vậy? Hơn nữa người khác hối lộ 1500 đô la Hồng Kông đã được tuyển dụng, còn mình 2000 đô la Hồng Kông lại bị từ chối?
Nhặt từng tờ tiền rơi vãi dưới đất lên, Tống Thiên Diệu định xoay người đi ra, nhưng nghĩ lại nếu cứ thế về nhà, hắn không nghi ngờ cha mẹ có thể cùng nhau treo cổ trước mặt mình, nên hắn lộ ra một nụ cười:
- Trưởng quan, có phải tại hạ đọc hơi ít không? Tại hạ có thể đọc lại, 3000 chữ được không?
- Đã bảo ngươi đi ra! Nếu ngươi không muốn đi ra, ta sẽ cho người đuổi ngươi ra!
Vị thanh tra béo nghiêm nghị nói.
Tống Thiên Diệu không còn do dự nữa, thu tiền lại xoay người ra khỏi phòng báo danh. Phía sau hắn, vị thanh tra béo tiếp tục gọi:
- Người tiếp theo!
Tống Thiên Diệu bước ra khỏi cổng trường huấn luyện cảnh sát, em họ Triệu Văn Nghiệp đang đợi tin tức của hắn bên ngoài liền nhanh chóng tiến lại gần, mặt mày hớn hở:
- Ca ca! Thế nào rồi? Có phải hôm nay sẽ ở lại trường huấn luyện để bắt đầu tập luyện không? Yên tâm, có ta chăm sóc dượng và dì, nhất định không có vấn đề gì đâu.
Triệu Văn Nghiệp mười bảy tuổi, là con trai của tiểu di của Tống Thiên Diệu, sinh ra với dáng vẻ dễ mến, thân hình cao lớn, hiện đang làm khuân vác ở bến tàu để kiếm tiền, cũng là một trong số ít bạn chơi từ nhỏ đến lớn của Tống Thiên Diệu.
- Đ*t mẹ nó, không biết ta đắc tội gì với quan chức phỏng vấn, tên khốn đó không nhận tiền, lại còn đưa ta vào danh sách đen, về sau không cho ta thi cảnh sát nữa.
Tống Thiên Diệu móc thuốc lá ra châm một điếu, vẫy tay về phía chiếc xe kéo ở đằng xa:
- Chúng ta về nhà trước.
Triệu Văn Nghiệp bị những lời Tống Thiên Diệu nói làm cho kinh ngạc đến nỗi hai mắt muốn lồi ra, làm sao có thể? Ca ca của mình là thanh niên biết chữ nhiều nhất ở khu nhà gỗ Gia Lâm Biên Đạo, từ nhỏ đã học đọc viết với ông nội, ngay cả hiệu thuốc trên phố khi bận rộn cũng mời ca ca giúp chép đơn thuốc, từ đầu năm nay, dượng và dì đã loan tin ca ca sẽ thi vào trường cảnh sát khắp khu nhà gỗ, mọi người trong khu nhà gỗ đều tin rằng ca ca nhất định sẽ thi đỗ cảnh sát, bây giờ, ca ca lại nói với mình rằng đã bị loại? Hơn nữa còn không được thi lại vĩnh viễn?
- Ca ca, có phải là thiếu tiền không? Ta lập tức đi tìm anh em ở bến tàu để mượn, nếu thực sự không đủ chúng ta còn có thể đi vay nặng lãi...
Khóe miệng Triệu Văn Nghiệp hơi run rẩy, nói câu này thậm chí cả hai tay cũng bắt đầu run lên một cách vô thức.
Hắn quá rõ tầm quan trọng của việc có thêm một người thân là cảnh sát, ở bến tàu Thượng Hoàn hắn đã nói với lão đại của mình về chuyện này, lão đại cũng đã mở lời, chỉ cần Tống Thiên Diệu thi đỗ cảnh sát, dượng sẽ không phải sửa giày mỗi ngày nữa, có thể đến kho hàng bến tàu giúp kiểm hàng, lương tháng 150 đồng, bản thân hắn cũng có thể từ khuân vác tính công theo sản phẩm, trở thành “trù lão” (người phụ trách tính công cho phu khuân vác bằng que gỗ ở bến tàu), mỗi ngày ít nhất cũng có 10 đồng thu nhập, thậm chí dì cũng không cần rửa bát quét dọn nữa, có thể đổi sang công việc nhẹ nhàng hơn và tiền nhiều hơn ở quán trà.
- Không liên quan đến tiền, ta đã nói đến ba nghìn chữ, tên khốn đó vẫn đuổi ta ra ngoài, chắc chắn có lý do khác, sớm muộn gì cũng tra ra được.
Tống Thiên Diệu vừa kẹp điếu thuốc vừa vỗ vai Triệu Văn Nghiệp, nói một cách không hề bận tâm.
Một chiếc xe kéo nhanh chóng dừng lại bên cạnh hai người, Triệu Văn Nghiệp còn muốn khuyên ca ca tiết kiệm tiền, dù sao hai nghìn đồng Hồng Kông cũng là tiền vay, không thi đỗ trường cảnh sát còn phải trả cho hàng xóm họ hàng, ngồi xe kéo từ Nam Khu Hồng Kông đến bến tàu Trung Hoàn, ít nhất cũng phải 7 hào, chi bằng hai người đi bộ, 7 hào có thể mua hai bát cháo huyết heo lót dạ, còn thừa 1 hào, nhưng nhìn vẻ mặt của Tống Thiên Diệu, Triệu Văn Nghiệp cúi đầu không nói ra miệng.
- Đến bến tàu Trung Hoàn.
Tống Thiên Diệu đợi Triệu Văn Nghiệp cũng ngồi lên rồi mới dặn dò người phu xe.
Hai bánh xe kéo linh hoạt xoay một vòng tại chỗ, nan hoa bánh xe chuyển động phát ra một loạt tiếng kêu nhẹ, chở hai người hướng về phía bến tàu Trung Hoàn.
Bến tàu Trung Hoàn, ở nơi hẹp nhất của Vịnh Victoria, đối diện với Tiêm Sa Chủy, những chiếc phà Thiên Tinh màu xanh trắng qua lại giữa Hồng Kông và Cửu Long, chở đủ loại người qua biển.
Một đoạn đường không đến hai cây số, chỉ cần bảy phút là đến nơi, cứ năm phút một chuyến tàu, phí 1 đồng một người, mưa gió không ngừng.
Ngồi lên phà Thiên Tinh, Tống Thiên Diệu khẽ vỗ vỗ ghế gỗ bóng loáng, nghiêng mặt nhìn Hồng Kông bị bỏ lại phía sau lẩm bẩm:
- Làm cảnh sát? Thu phí bảo kê? Sao bằng được làm ăn buôn bán kiếm tiền nhanh, chỉ riêng việc buôn bán trên thuyền nhỏ Thiên Tinh, mỗi người một đồng, bỏ qua chi phí, một ngày đã kiếm được hơn vạn rồi, một tên cảnh sát phải thu bao lâu mới đủ một vạn tiền đen.
Đăng bởi | LinhNhi.Epx |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 309 |