Chín Tiếng Vang, Thần Tử Lập
"Đương…"
Ngay khi Tiêu Vân sử dụng đốn ngộ, Hỗn Độn chung liền vang lên một tiếng trầm đục.
Quảng trường chấn động. Những thiếu niên còn đang chờ khảo hạch không khỏi tràn đầy hâm mộ nhìn về phía thân ảnh của Tiêu Vân. Chỉ cần một tiếng vang, đã đủ để hắn thông qua sát hạch, có tư cách gia nhập Hỗn Độn thánh địa.
Trên đài cao, tiếp dẫn trưởng lão liếc nhìn Tiêu Vân, nhàn nhạt lắc đầu. Hắn không nhìn ra trên người Tiêu Vân có điều gì đặc biệt hay thiên tài, rõ ràng là một thiếu niên tầm thường, chỉ sợ tiếng chuông này sẽ dừng lại ở một lần vang.
Nhưng đột nhiên…
"Đương…"
Lại một tiếng chuông vang lên, Hỗn Độn chung tiếp tục rung động, phát ra từng trận kim quang rực rỡ.
Quảng trường sôi nổi. Những người đang nhìn về phía Tiêu Vân không khỏi mang vẻ ghen ghét và kinh ngạc. Hai tiếng vang đồng nghĩa với việc hắn đủ tư cách trở thành đệ tử nội môn, đãi ngộ cao hơn ngoại môn rất nhiều.
Tiếp dẫn trưởng lão trên đài cao có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn Tiêu Vân trở nên sắc bén. Hắn không ngờ thiếu niên thoạt nhìn tầm thường này lại có thể làm Hỗn Độn chung vang hai tiếng, điều đó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.
"Đương…"
Tiếng chuông thứ ba vang lên.
Lúc này, không chỉ các thiếu niên trong quảng trường, mà ngay cả tiếp dẫn trưởng lão trên đài cao cũng phải giật mình. Tiếng chuông thứ ba nghĩa là Tiêu Vân đã đạt đủ tư cách để trở thành đệ tử chân truyền, một cấp bậc chỉ dành cho những thiên tài xuất sắc.
"Chuyện gì đây? Hắn trông chẳng có gì đặc biệt, linh khí bản thân cũng bình thường, làm sao có thể khiến Hỗn Độn chung vang ba tiếng?" Tiếp dẫn trưởng lão thầm nghĩ, vô cùng khó hiểu.
Với cảnh giới và tuệ nhãn của mình, lão không cần đến Hỗn Độn chung để thẩm định thiên phú của người khác. Trước đây, những thiếu niên tham gia khảo nghiệm đều nằm trong dự đoán của hắn, ai có thể gõ vang Hỗn Độn chung, vang mấy tiếng, đều tính toán chuẩn xác. Nhưng với Tiêu Vân, lão hoàn toàn thất bại trong việc dự đoán.
"Theo lý mà nói, người này đến vang một tiếng cũng khó, sao lại có thể vang đến ba tiếng?" – Tiếp dẫn trưởng lão sắc mặt đầy nghi hoặc.
Nhưng đúng lúc này…
"Đương…"
Tiếng chuông thứ tư vang lên.
Toàn bộ quảng trường trở nên náo nhiệt, tiếng bàn tán vang lên không dứt. Những người có mặt không khỏi choáng váng trước kỳ tích này.
Trên đài cao, ánh mắt của tiếp dẫn trưởng lão càng thêm nghiêm túc, nhìn Tiêu Vân đầy kinh ngạc. Bốn tiếng chuông đồng nghĩa với việc Tiêu Vân đủ tư cách trở thành trưởng lão đệ tử, là thiên tài mà bất kỳ thánh địa nào cũng hoan nghênh.
Thế nhưng điều khiến tiếp dẫn trưởng lão bối rối là, hắn không nhận thấy trên người Tiêu Vân có một điểm "bất phàm" nào.
"Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ tuệ nhãn của ta sử dụng nhiều quá đến mức bị suy yếu rồi sao?" – Tiếp dẫn trưởng lão không nhịn được vận linh khí tẩy rửa tuệ nhãn của mình, ánh mắt lập tức sáng lên, chăm chú nhìn lại thân thể Tiêu Vân một lần nữa.
Tuy nhiên, trong mắt hắn, Tiêu Vân vẫn chỉ là một thiếu niên hết sức bình thường, không có dấu hiệu nào của một thiên tài đáng kể.
"Đương…"
Tiếng chuông thứ năm vang lên.
Cả quảng trường như bị chấn động, mọi người đều ngây người kinh ngạc, không ai nói nên lời. Tiếp dẫn trưởng lão cũng không thể tiếp tục giữ bình tĩnh, nhịn không được mà đứng bật dậy, ánh mắt sáng rực như lửa, chăm chú quan sát Tiêu Vân.
Cùng lúc ấy, trong nội bộ Hỗn Độn thánh địa, mấy luồng thần niệm mạnh mẽ cũng xuất hiện, ngang qua hư không quan sát tình hình. Rõ ràng, Hỗn Độn chung vang năm tiếng đã đủ để kinh động đến các cao thủ bên trong thánh địa.
"Đương…"
Tiếng chuông thứ sáu vang lên.
Lúc này, thân thể Tiêu Vân nổi lơ lửng bên cạnh Hỗn Độn chung. Cơ thể bình thường của hắn bỗng dưng phát ra ánh kim đạm sắc, tỏa sáng rực rỡ.
"Chúc phúc! Đây là chúc phúc từ Hỗn Độn chung!"
"Hỗn Độn chung lại ban cho hắn chúc phúc ư?"
"Chuyện này sao có thể xảy ra?"
Những tiếng thì thầm, đầy kinh ngạc từ các thần niệm mạnh mẽ vọng đến từ Hỗn Độn thánh địa. Sáu tiếng chuông vang đã hoàn toàn làm chấn động toàn bộ thánh địa. Theo quy định, với tình huống này, Tiêu Vân đã đủ tư cách để trở thành Thánh tử của Hỗn Độn thánh địa. Nếu có vận khí tốt, tương lai hắn hoàn toàn có thể trở thành Thánh chủ, chấp chưởng một trong Lục Đại Thánh Địa cường đại nhất.
"Ta đã nhìn lầm, thực sự là nhìn lầm! Không ngờ một thiếu niên bình phàm lại có thể làm Hỗn Độn chung vang lên sáu tiếng." – Tiếp dẫn trưởng lão nhìn Tiêu Vân đứng bên Hỗn Độn chung, khuôn mặt tràn đầy kinh hỉ, lòng dâng lên cảm xúc mãnh liệt. Sáu tiếng chuông vang lên, tư chất này đã sánh ngang với yêu nghiệt đỉnh cao. Dù sau đó Tiêu Vân có dừng lại ở mức này, tiếp dẫn trưởng lão cũng không còn thất vọng nữa. Một yêu nghiệt như thế, đủ để bù đắp cho hàng vạn thiên tài khác.
"Đương…"
Không để tiếp dẫn trưởng lão vui mừng lâu, tiếng chuông thứ bảy bất ngờ vang lên.
Sắc mặt tiếp dẫn trưởng lão lập tức đại biến.
Chỉ thấy Hỗn Độn chung tỏa ra từng đạo kim sắc hào quang, sáng rực cả thiên địa. Tiêu Vân nhắm mắt, khoanh chân ngồi bên cạnh Hỗn Độn chung, toàn thân chìm trong luồng ánh sáng vàng rực rỡ từ Hỗn Độn chung, kim quang không ngừng gột rửa và thanh tẩy hắn.
Một chiếc lồng ánh sáng màu trắng từ từ hiện ra, bao bọc lấy Tiêu Vân, khiến hắn thoạt nhìn giống như hài nhi được bao bọc trong bụng mẹ, ấm áp và an lành.
"Tẩy cân dịch tủy, trở về mẫu thai… chuyện này…" – Trên đài cao, tiếp dẫn trưởng lão chăm chú nhìn Tiêu Vân, ánh mắt tràn đầy rung động.
Tiếng chuông thứ bảy đã vang lên!
Hỗn Độn chung tự động giúp Tiêu Vân tẩy cân dịch tủy, rửa sạch Hậu Thiên khí, trả hắn về trạng thái nguyên thủy như một hài nhi còn trong bụng mẹ. Đây là chúc phúc hiếm có mà Hỗn Độn chung chỉ ban cho những thiên tài tuyệt thế.
"Hỗn Độn chung vang bảy tiếng, đã lâu lắm rồi Hỗn Độn thánh địa chưa xuất hiện một yêu nghiệt như vậy. Đúng là thiên ý phù hộ thánh địa chúng ta!"
"Ha ha ha! Lão phu vừa xuất quan liền gặp được một kỳ tài như thế, quả là duyên phận, tiểu tử này là đồ đệ của ta, ai cũng đừng hòng giành với lão phu!" Một giọng cười vang lên từ sâu trong thánh địa.
"Lôi tổ, ngươi muốn cướp đồ đệ của Bất Diệt lão tổ ta sao? Ngươi còn kém xa lắm!" – Một giọng trầm khác hùng hồn đáp trả.
"Ngươi nghĩ ta sợ ngươi sao?" – Giọng nói của Lôi Tổ vang lên đầy khiêu khích.
…
Giữa hư không, từng luồng thần niệm hùng mạnh từ Hỗn Độn thánh địa quét đến, đặc biệt có hai khí tức khủng khiếp như thể hai cự thú Hồng Hoang thức tỉnh, khí thế ngút trời khiến tầng mây trên cao bị xé tan thành từng mảnh.
Trên bầu trời Hỗn Độn thánh địa, một nắm đấm đen kịt đối đầu với một luồng sấm sét tím, giao kích mạnh mẽ khiến không gian vỡ vụn như thủy tinh bể.
"Tê… Ngay cả những người đã ngủ say vô số năm như Bất Diệt lão tổ và Lôi Tổ, cũng bị kinh động."
Tiếp dẫn trưởng lão cảm nhận được hai luồng khí tức hùng mạnh kia, trong lòng không khỏi chấn động. Cả hai lão tổ đều là những siêu cấp cường giả từ thời đại trước, nay đã ngủ say vô số năm, nhưng lại bị tiếng chuông thứ bảy của Hỗn Độn chung đánh thức. Điều này đủ cho thấy mức độ hiếm có và đáng giá của hiện tượng này.
"Mau điều tra xem thiếu niên này là ai, đến từ đâu!" – Tiếp dẫn trưởng lão ra lệnh cho chấp sự phía dưới trong khi ánh mắt vẫn không rời khỏi Tiêu Vân.
"Đương…"
Tiếng chuông thứ tám vang lên.
Toàn thân tiếp dẫn trưởng lão run rẩy, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin nổi khi nhìn Tiêu Vân, ánh mắt chất chứa sự kinh ngạc tuyệt đối. Tám tiếng chuông vang, cảnh tượng mà đã bao nhiêu năm rồi Hỗn Độn thánh địa chưa từng thấy.
"Lần này, e rằng tất cả những lão quái vật kia sẽ ra mặt để tranh giành đồ đệ." – Tiếp dẫn trưởng lão lẩm bẩm, trong lòng tràn đầy kích động xen lẫn e ngại.
Lời hắn vừa dứt, ở sâu trong cấm địa của Hỗn Độn thánh địa, từng cỗ quan tài lần lượt phát ra tiếng nứt vỡ. Những bàn tay già nua và u ám từ bên trong quan tài vươn ra, từng lão tổ của thánh địa từ vực sâu tối tăm lần lượt xuất hiện, khí tức linh hồn mãnh liệt bùng phát khắp nơi.
"Đây là đồ nhi của ta, ai dám tranh, lão phu sẽ trấn áp hắn dưới hầm cầu mười ngàn năm!" – Một giọng nói bá đạo vang vọng khắp chân trời, làm rung chuyển cả vạn đạo quy tắc, khiến thiên địa như run rẩy trước uy áp vô biên.
Đăng bởi | ConNgo |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 2093 |