Huyện Lệnh Bực Bội
Tri châu Phùng Kiến Xuân mặt đỏ lên, hơi lộ ra vẻ bất an. Yên Huyện Lệnh đã chịu tủi nhục hai ba năm rồi, hôm nay xem như chẳng còn gì để mất. Trên quan trường kị nhất là chỉ lỗi của cấp trên trước mặt mọi người, cái tiếng này lọt ra ngoài, từ nay về sau muốn lăn lộn chốn quan trường, người muốn giúp đỡ y sẽ không còn nhiều.
Yên Huyện Lệnh cũng không lưu tâm, lập tức hăng hái nói:
- Tri châu đại nhân muốn hạ quan ẩn nhẫn dẹp loạn, dĩ hòa vi quý, bởi nguyên nhân chính là nếu bắt người này thì cả trại sẽ đến cứu, nếu áp chế trại này thì cả tộc đến cứu. Người Man không biết vương pháp, dã tính khó thuần. Lúc đó sự việc bột phát mà không có cách nào giải quyết được, là Tri châu đại nhân đã lấy ra hai mươi lượng bạc, để hạ quan đi trấn an nhà họ Liễu kia.
Yên Huyện Lệnh lắc đầu thở dài:
- Làm như vậy giống như cho uống thuốc độc giải khát. Thử nghĩ giết người trước mặt mọi người, rồi trốn về thôn trại của mình xem như không chuyện gì. Mắt thấy tình cảnh này, ngay cả đổi lại là hạ quan một người đọc qua sách thánh hiền, thấy vương pháp không chút uy hiếp, chỉ sợ cũng sẽ chẳng kiêng nể gì, ân đền oán trả mà thôi.
Sau chuyện này, chỉ sợ sẽ càng thêm cổ vũ cho sự nghênh ngang của người Man, làm lạnh dân tâm người Hán. Không biết làm như thế nào mà tới bước này, sự ngang ngược của người Man sớm đã dưỡng thành, giống như vảy ngược của rồng, chỉ có thể vỗ về chứ không được trái ý, nếu không sẽ gây sự để ép buộc quan phủ. Hạ quan cũng có mang tâm tư riêng, chỉ mong trong thời gian hạ quan nhậm chức không có loạn tử là được rồi.
Hộ gia đình này trái lại cũng biết nhẫn, qua lời khuyên bảo của hạ quan và nhận bạc cũng không nhắc đến chuyện báo thù nữa. Ai ngờ chuyện này qua được hai tháng, bọn họ không biết từ đâu ngầm kéo hung thủ đến, nhân lúc tên hung thủ kia rượu say rời khỏi phiên chợ, đi đến chỗ hẻo lánh liền ra tay giết chết gã, tiếp đó một mồi lửa thiêu rụi xưởng dầu, cả nhà trốn đi đâu không biết.
Thôn trại của Man tộc chạy đến bản huyện trả thù, chủ sự đã trốn, bọn họ bèn giận cá chém thớt trút giận lên người Hán khác, bốn phía đốt giết đánh cướp một phen rồi nghênh ngang bỏ đi. Đến lúc này người Hán trong huyện nổi trận lôi đình, cùng nói rằng: Triều đình không làm chủ được cho bách tính, vương pháp đã không còn sót lại chút gì, chúng ta chỉ có thể tự cứu mình! Có người đứng lên hô hào, trong phút chốc tự tập mấy trăm người đánh tới thôn trại của người Man.
Thôn trại người Man bị tập kích, tù trường đánh trống đồng, thôn trại khắp các nơi tụ về cứu giúp. Đầu tiên giết lui người Hán của bản huyện, sau đó nhất cổ tác khí cướp bóc các huyện lân cận, mới gây thành kịch biến như thế này!
Yên Huyện Lệnh cười khổ nói:
- Quá mức thiên vị, một mặt dung túng, tư pháp bất công, khiến cho người không xem luật pháp ra gì càng thêm kiêu ngạo. Thành phần tuân theo luật pháp thì quan bức dân phản. Bây giờ cơ sự tới trước này, ai còn đi truy cứu nguyên nhân sự việc như thế nào nữa? Đúng là ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, chỉ có Huyện thái gia hồ đồ như ta, vô lý.
Dương Lăng sau khi nghe xong, ánh mắt ngưng lại nói:
- Bản quan được báo rằng, Đô Chưởng Man cướp chư huyện Cùng, Quân Liên, Khánh Phù, tàn sát Trường Ninh hơn ngàn người, lửa đốt Nạp Khê, ruộng đất nhà cửa hơn ngàn đều thành tro bụi. Đánh tới sau cùng, người Man nói người Hán tập kích Đô Chưởng Man, các huyện thì nói người Man cướp bóc các quận huyện trước, thành ra không ai biết nguyên nhân của cuộc phản loạn này nằm ở đâu. Nếu ngươi đã biết tường tận như vậy, tại sao vừa rồi không nói một lời?
Yên Huyện lệnh bơ phờ lắc đầu nói:
- Hạ quan một là mang ý niệm nói ít tránh họa, mặt khác cũng là vì nản lòng thoái chí. Tiếp tục như vậy, cho dù lần này đáp ứng yêu cầu vô lý của Đô Chưởng Man, trấn an bọn họ, không được vài năm bọn chúng chắc chắn sẽ lại làm loạn. Hơn trăm năm nay, Đô Chưởng Man khi hàng khi phản, thay đổi thất thường, chính là đạo lý này, triều đình muốn ổn định và hòa bình lâu dài, khó!
Trong trướng lặng ngắt như tờ, Dương Lăng cũng lặng một lúc lâu mới từ từ nói:
- Nếu theo ý kiến của ngươi, thì làm như thế nào mới khiến họ quy hóa?
Yên Huyện Lệnh lặng nhìn Dương Lăng một cái, lúc này mới trả lời:
- Thứ nhất, dùng vũ lực áp chế nhuệ khí của họ, khiến họ quy hàng, từ bỏ suy nghĩ đối kháng. Thứ hai, xây thành trì, đóng quân võ, duy trì kỷ cương pháp luật. Thứ ba, Hán Man thuế phú lao dịch bình đẳng, để họ hiểu rõ được pháp luật của triều đình, không sinh lòng kiêu ngạo, ngông cuồng. Thứ tư, bây giờ Man trại là Man trại, Hán cư là Hán cư, nói là tạp cư nhưng thực tế là be bờ đắp lũy, cả đời không qua lại với nhau. Nên ép họ di dân, sống chung với nhau, mười năm sau át có những cuộc hôn nhân dị tộc, chậm nhất trăm năm, tất sẽ hòa hợp.
Thứ năm: Đô Chưởng thổ ty cho con vào thành đô, một năm thay một lần. Vừa làm con tin, vừa khiến cho thổ ty tương lai nhận biết chữ Hán, học Hán văn, đọc sách Thánh hiền.
Thứ sáu: Người Man ngu muội lậc hậu, chỉ biết hỏa canh lưu chủng (hình thức trong trọt thời nguyên thủy, ban đầu dùng lửa đốt cỏ dại, sau đó dẫn nước gieo hạt), vừa no vừa vui. Quan phủ phải giúp đỡ họ xây nhà xây cửa, khai hoang đất đai, dạy cách trồng trọt, để họ có nhà có ruộng, an cư lạc nghiệp.
Thứ bảy: Xây trường học, truyền thụ lễ nghi, để con cháu người Man đều được giáo hóa.
Thứ tám: Mở cửa buôn bán, để thương nhân Đông Tây Nam Bắc được qua lại trao đổi với nhau. Tin tức trong thiên hạ được lưu thông, khoáng đạt tầm mắt, mở rộng tầm nhìn, lúc đó có dùng binh đánh đuổi, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không muốn chui vào rừng rậm núi sâu, cam qua cuộc sống dã nhân.
Dương Lăng khi nghe hai điều đầu tiên vẫn chỉ vuốt cằm im lặng, đến điều thứ ba thì vội vàng phất tay bảo thầy ký ghi lại. Tám điều bình Man của Yên Huyện Lệnh nói xong, Dương Lăng vui vẻ hẳn lên, lướt qua bàn xử án, nắm lấy tay anh ta liên tục khen ngợi:
- Yên đại nhân, quả nhiên tài cao, đúng là thần nhân!
Yên Huyện Lệnh cười khổ nói:
- Sự đoan lần này có thể nói là từ bản huyện mà nên. Hạ quan thân mang tội, đại nhân không nói hạ quan là Yên đại thần trong lòng đã rất vui rồi, nào dám nhận hai chữ thần nhân?
Dương Lăng cười ha ha, nói:
- Đáng chứ, đáng chứ. Quân có tài mà không thể tận hết tài thì không phải lỗi của quân. Tám sách lược bình Man này đương nhiên không thích hợp với tất cả dân tộc trong đất Thục, nhưng Đô Chưởng Man xưa nay dã tính khó thuần, đã trải qua trăm năm mà không chút quy hóa, thường xuyên quấy rối địa phương, phản loạn tạo phản. Vả lại Đô Chưởng Man cư trú chỉ có mấy huyện, cả tộc cũng chỉ hai ba vạn người, dân số ít, muốn dùng kế sách này dễ như trở bàn tay, tin rằng chính Thục vương phủ có thể giải quyết được chuyện này. Bộ tộc này tuy nhỏ, nhưng khi sinh sự lại phải điều động mấy chục vạn đại quân, tiền lương hao phi vô số, tin rằng triều đình cũng sẽ chấp nhận phương án này, nhất lao vĩnh dật.
Trong lòng Yên Huyện Lệnh vui mừng, nhưng ánh mắt anh ta chợt lóe lên, thấy quan viên có mặt ai ai cùng sắc mặt không vui, ánh mắt nhìn anh ta mang đầy vẻ phức tạp khó lường, trong lòng không khỏi trầm xuống.
Trong quan viên đất Thục, Thục vương uy vọng cao thượng. Hôm nay những lời này chẳng khác nào ngay mặt chỉ trích Thục vương thi chính bất ổn, còn để lộ ra chuyện quan viên các cấp vì bảo vệ bản thân trong thời gian nhậm chức được bình an vô sự, nhằm nâng cao thành tích cá nhân mà ngồi nhìn mâu thuẫn phát sinh, kích hóa, đùn đẩy tắc trách. Bình nước tương đục ngầu không ai đụng vào thì xem như thôi đi, hôm nay tự mình khuấy nó lên, hoạn lộ sau này...
Phong Tham Chính khụ khụ hai tiếng, nói:
- Đại nhân, bát sách (tám kế sách) bình Man này kỳ thực là bát sách phục Man sau khi đã bình Man, có thể nghị đàm sau. Bây giờ khó khăn nhất chính là: cứu thế tử ra như thế nào? Bình ổn phản loạn ra sao? Trong năm Thành Hóa triều đình đã động dụng hơn hai mươi vạn đại quân, vây núi bốn năm, nhưng cũng chẳng làm gì được bọn chúng.
Dương Lăng nhướng mày, ngang nhiên nói:
- Sự do người làm, luôn có thể nghĩ ra biện pháp. Đừng lúc nào cũng năm đó năm đó, rồi cứ định ra cho mình một mục tiêu không thể vượt qua, vậy làm sao còn có thể vượt qua được đây?
Vĩnh Lạc hoàng đế ngũ chinh tái bắc, đánh đến mức Thát Đát chỉ nghe tiếng đã chạy. Sau biến "Thổ Mộc Bảo", ngay cả kinh thành bách quan trong triều cũng không cho hoàng thượng ra, kết quả như thế nào đây? Hoàng thượng thân chinh đại đồng, kết minh Đóa Nhan Tam Vệ, đánh cho Bá Nhan, Hỏa Si quăng mũ cởi giáp.
Giặc Oa Đông Doanh tập kích quấy rối hải cương hơn trăm năm, bây giờ trong nháy mắt chẳng phải đã tan thành mây khói? Lạch trời cố nhiên khó có thể vượt qua, nhưng bản quan cũng không tin, chỗ đất trũng này không thể bước qua được.
Hắn vung tay lên, chỉ ra phía bên ngoài trướng nói:
- Bảy vạn đại quân, hạ trại kéo dài suốt hai mươi dặm, mỗi người chọn giỏ gánh đất, cái khe sâu này cũng có thể lấp đầy, núi cao này cũng có thể đắp lên thêm một ngọn. Ta cũng không tin sẽ không có biện pháp gì đối với đám người Man này.
Hiểu rõ được sự kiện lần này và mâu thuẫn xưa nay của bách tính nơi đây, Dương Lăng cảm giác sâu sắc lần diệt phỉ bình định này khó khăn trùng trùng, muốn hóa giải được cội nguồn của mâu thuẫn này mới càng khó hơn. Chủ ý của Yên Cao Tài có thể sẽ loạn một thời, nhưng cho dù trong thời gian mình nhậm chức loạn đến mười năm, nhưng có thể giữ được sự bình yên trăm năm, đây mới là đạo làm quan vì dân.
Trong lòng hắn đã thầm có tính toán, tạm thời hoãn kế hoạch này lại, đang nghĩ muốn bàn bạc kỹ lưỡng một phen với chúng quan viên về điều kiện để chiêu an Đô Chưởng Man có thể nhượng bộ, thì bên ngoài cửa có một thị vệ vội vàng bẩm báo:
- Bẩm Khâm Sai đại nhân, Cửu Ti thành A Đại tù trưởng phái sứ tới gặp!
Dương Lăng rất bất ngờ, trông mong lâu như vậy, sớm không đến muộn không đến lại đến ngay lúc này thật cũng quá vừa khéo, hắn liền vội vàng chỉnh tư thế, nói:
- Truyền hắn vào kiến!
Dương Lăng nhìn lướt thấy Yên Huyện Lệnh một thân áo trắng, bèn nói:
- Yên đại nhân, mời mặc quan bào và tạm ngồi xuống một bên.
- Vâng!
Yên Cao Tài đáp một tiếng, vội vàng mặc quan bào, quay đầu lại cửa ngồi xuống. Quan viên bên cạnh lặng lẽ dịch ghế vào bên trong, động tác tuy nhẹ khó nhìn thấy, nhưng Yên Cao Tài lại có thể cảm nhận được, trong lòng không khỏi thấy bi thương: "Địa phương bất ổn, thượng quan chỉ biết đè ta phạt ta, ta muốn làm gì đó, thượng quan lại muốn ngăn ta cản ta. Một kẻ làm quan uất ức như ta chỉ nói ra mấy câu trong lòng, đã bị các người ghét bó đến như vậy sao?".
Chỉ chốc lát, có hai người đàn ông đằng đằng đi vào cửa soái trướng, vóc dáng hai người này cũng không vạm vỡ lắm, chỉ là ăn mặc thùng thình, trên người đeo đầy những thứ linh tinh, đầu tóc rối bời lại còn tết thêm vài bím tóc nhỏ, khuôn mặt màu đồng cổ, bắt mắt nhất là chiếc vòng bạc to bự trên cổ. Ngân sản nơi đây rất phong phú, chiếc vòng bạc đó xem ra cũng phải nặng tầm bảy tám cân (3,5 - 4kg).
Hai người kia thông Hán ngữ, nghênh ngang đi vào soái trướng, thần sắc ngông cuồng, ngạo nghễ đảo mắt qua mọi nơi, đứng chống eo nói:
- Thục vương không đến à?
- To gan!
Thị vệ hai bên tay bỗng kích động ấn chuôi đao. Dương Lăng xua tay cười, nói:
- Vương gia quý thể long trọng, sao có thể đến nơi như thế này? Nơi này do bản quan làm chủ, thổ ty các người có gì cứ nói với ta!
Hai kẻ người Man cười ha hả, một người trong đó cười nói:
- Vương gia thì như thế nào, con trai của vương gia các người chẳng phải ngoan ngoãn đến cầu chúng ta, cầu chúng ta quay về thôn trại, và đưa ra một đống các bảo đảm?
Người còn lại chỉ vào hắn nói:
- Ngươi chính là tên Dương Chém Đầu đó sao? Nghe nói ngươi muốn tác chiến cùng với dũng sĩ Đô Chưởng Man chúng ta, chỉ dựa vào ngươi sao? Cho ngươi mượn đôi cánh cũng bay không nổi lên Cửu Ti thành.
Gã nhìn Dương Lăng một lượt từ trên xuống dưới, hềnh hệch cười nói:
- Dương Chém Đầu? Một đao của ngươi chém nổi đầu của A Cáp Bối ta sao?
Họ A sao? Vậy hẳn là họ hàng của đại đầu lĩnh Đô Chưởng Man rồi. Dương Lăng khẽ mỉm cười, nói:
- Bản quan chém đầu người, chỉ dùng miệng, không dùng đao!
Hắn không đợi A Cáp Bối kia hỏi, liền lớn tiếng hỏi:
- Trên trời có đức hiếu sinh, triều đình có ân giúp đỡ. Bản quan khai quân mấy vạn, cho tới nay không đụng đến cây kim sợi chỉ, chính là muốn cho các ngươi một cơ hội. Bản quan hỏi ngươi, thế tử hiện giờ có khỏe không? A Đại có nguyện hàng? Các ngươi đánh giết mấy huyện, đốt vô số nhà cửa, giết hại gian dâm dân chúng vô số, có thể nói tội ác tày trời. Nếu đến đây chịu buông bỏ vũ khí, giao nạp thế tử, ngoan ngoãn nhận chiêu an, bản quan có thể bỏ qua chuyện cũ, ân triều đình rộng lớn thì cùng lắm cũng như thế này thôi. Các ngươi đừng không biết tự ái, phụ ý tốt của triều đình.
Dương Lăng thanh sắc đều mãnh liệt, quan viên hai bên hoảng sợ nín thở, không dám động đậy. Nhưng hai tên người Man kia lại không hề chớp mắt, vẫn nhìn hắn một cách không tự nhiên, dửng dưng nói:
- Đại vương tử của các ngươi trong tay bọn ta, tin rằng các ngươi cũng không dám gây khó dễ tộc nhân chúng ta. Dương Chém Đầu, đại vương chúng ta đã hạ đại vương chỉ, nhiều thế hệ chúng ta sống ở nơi này, nơi này chính là nhà của chúng ta. Người của các ngươi lập tức rời khỏi vùng Tự Châu, từ nay không được can thiệp đến nhất cử nhất động của chúng ta, không được phái quan viên đến, không được trưng thu gạo. Lấy thêm ra một vạn gánh gạo, năm ngàn con trâu cày, chúng ta sẽ thả đại vương tử của các ngươi ra.
Dương Lăng thần sắc lạnh lùng, như cười như không, nói:
- Biết cái gì gọi là triều đình, cái gì là quốc gia, cái gì là trong thiên hạ, hay là vương thổ không? Dựa theo lý luận của ngươi, các phủ các đạo và bộ tộc trong thiên hạ đều có thể đem đất mà mình đang sinh sống cắt làm cái của riêng mình, bách tính trong các bộ các tộc cũng dựa theo đó mà suy ra, lớn cắt nhỏ, chiếm đất tự trị rồi sao? Nhìn như đúng lý hợp tình, kỳ thực vớ vẩn tuyệt luân!
Sắc mặt A Cáp Bối trở nên dữ tợn, Phong Tham Chính vội vàng khuyên nhủ:
- Khâm Sai đại nhân, người Man không biết quy củ, yêu cầu vô độ, có thể từ từ thương nghị, từ từ thương nghị. A Đại tù trưởng đã phái người đến, xem như có thành ý nghị hòa, có thể...
- Phong đại nhân, hạ quan cho rằng, đây là chiêu an đối với bộ phận phản loạn, chứ không phải nghị hòa giữa hai nước mà cần tìm từ cẩn thận. Cái này căn bản không thể nhượng bộ.
Yên đại thần nói rồi ngang nhiên đứng dậy.
Anh ta ngoảnh mặt làm thinh, đã nhìn ra chuyện của Tự Châu, tiền đồ của anh ta cũng xem như đã xong rồi, đám quan viên chỉ biết bắt nạt kẻ yếu hớn hở với kẻ mạnh, cảnh thái bình giả tạo này, tuyệt sẽ không dung cho một thất phẩm Huyện Lệnh nho nho không hiểu "quy củ" này được sống an nhàn.
Cái gọi là đầu trọc không sợ bị nắm tóc, con người một khi đã không còn gì để mất, thì cũng chẳng còn gì để phải sợ nữa, uất ức may năm, hôm nay sảng sảng khoái khoái mà đấu lại một trận, cũng coi như đã nhả được ác khí trong lòng, không chừng lại được Khâm Sai thưởng thức, không chừng lại có thể kéo anh ta ra khỏi những tháng ngày trong vũng bùn vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được.
Cho nên Phong Tham Chính vừa dứt lời, thì một thất phẩm Huyện Lệnh luôn cẩn thận chặt chẽ, nhát gan yếu đuối này lập tức nhảy dựng lên giống như ăn phải thuốc súng. Con thỏ lúc tức giận còn cắn người cơ mà, huống hồ là một tiến sĩ như anh ta?
Hơn nữa Yên Cao Tài cũng không hoàn toàn tính toán cho tiền đồ của mình. Anh ta ở đây lâu ngày liền biết rõ, nếu như hôm nay có tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà chiêu an được Đô Chưởng Man, thì cái vẻ kiêu ngạo của bọn họ cũng sẽ càng tăng lên, từ nay về sau hoành hành trái phép, giống hệt như có được lệnh đặc xá của triều đình, về sau sẽ càng loạn hơn. Duy chỉ có đánh chúng một đòn thật mạnh, đánh thật đau, thì chúng mới có thể phục tùng.
Nhưng thế tử của Thục vương lại đang trong tay bọn họ, đây chính là điểm yếu lớn nhất của triều đình. Thế tử ở tận trong rừng rậm núi sâu, làm sao có thể cứu ra ngoài được? Vì ném chuột sợ vỡ đồ, lẽ nào muốn mặc chúng vơ vét tài sản?
Yên Huyện Lệnh công tư song song, cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Khi độ tinh thần lúc này của anh ta khác hẳn với bộ dạng khi nãy. Từng bước lớn anh ta đi đến trước mặt hai kẻ người Man cường tráng hơn anh ta rất nhiều, nghiêm nghị trách mắng:
- Các ngươi bắt thế tử làm con tin, đã là tội lớn! Đốt giết đánh cướp, tập kích quấy rối chư huyện, càng ác hơn! Hoàng tán mãng y, lạm quyền xưng vương, đây là đại nghịch! Ý muốn phân biên cương, cắt đất tự theo, đáng giết cửu tộc! Đại nghịch bất đạo như thế, phản tặc tội ác tày trời, còn không sớm bó tay chịu trói, xin hàng với triều đình, không ngờ còn dám cò kè mặc cả?
Tri châu Phùng Kiến Xuân vừa nghe xong liền quýnh đít. A Đại tù trưởng mặc mãng y quan bào, khi xuất hành trên đầu che lọng vàng, phỏng theo thiên tử Đại Minh, hành động lạm quyền giống như soán nghịch. Phải biết rằng cường đạo thổ phỉ chiếm núi làm vua trong thiên hạ nhiều không kể xiết, triều đình trị hạ cũng không thể dọn dẹp sạch sẽ. Nhưng A Đại tù trưởng hoàng tán mãng y, lạm quyền xưng vương, điều này thì không phải bất kỳ một hoàng đế nào có thể dễ dàng tha thứ.
Ban ngày không có hai mặt trời, nước không có hai vua, tin tức này nếu rơi vào tay kinh thành, chắc chắn một điều rằng sẽ có mấy chục vạn đại quân đánh thêm vài năm nữa. Quan viên đất Thục hiện tại cố ý làm nhạt, lúc đề cập chuyện này thường dùng giọng điệu đàm tiếu trêu chọc, khiến người ta không chú ý đến sự thật A Đại đi quá giới hạn, mà coi nó là chuyện cười khi mặc y quan.
Hiện tại Yên Huyện Lệnh nêu nó ra một cách long trọng, lại trong trường hợp như thế này, thì không còn ai dám cố ý giả bộ ngớ ngẩn nữa, vốn chỉ là xung đột bộ tộc, đã gây nên rối loạn đan xéo. Bây giờ tội danh như vậy rơi vào tai Khâm Sai, tính chất lập tức đã thăng cấp.
Trong lòng Phùng Kiến Xuân nóng như lửa đốt, lại nhất thời không tìm được lý do làm lộ, chỉ đành quát lớn:
- Yên Cao Tài, Khâm Sai đại nhân cùng lai sứ nghị sự, đâu đến lượt ngươi ra mặt, mau mau lui xuống cho ta!
Đăng bởi | Mr. Robot |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | Cẩuca |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 231 |