Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giao Dịch

Tiểu thuyết gốc · 1682 chữ

Chương 15: Giao Dịch.

Nhìn thấy cậu chẳng đoái hoài gì tới mình khiến Nguyệt không hiểu sao lại có cảm giác thất bại, trong lòng của cả bốn người bọn cô lúc này có lẽ đều vang lên một câu hỏi “Thằng này là nghệ nhân Làng Gốm Bát Tràng à?”

“Này! Chờ một chút.” Tiểu Đường gọi một tiếng, nhưng Trương Lực cũng như bỏ ngoài tai vẫn tiếp tục đi, cô nàng gấp gáp nói: “Anh có thể giúp bọn em rời khỏi thành phố này được không?”

“Không rảnh!”

“Chúng em có thể trả tiền cho anh...”

Nguyệt nghe thấy Tiểu Đường nói ra lời này, muốn ngăn cản nhưng đã muộn. Cô biết rằng trong xã hội có một bộ phận người cực kỳ ghét những người dùng tiền để đạt được mục đích của bản thân, và từ lúc tiếp xúc tới bây giờ cô nhận thấy Trương Lực có vẻ là một người như thế, cũng căm ghét những người dùng tiền và quyền đề áp bức điều khiển người khác.

Không ngoài dự đoán của Nguyệt, Trương Lực quay đầu lại quát lên: “Tưởng có tiền là hay lắm sao? Giữ lại mấy đồng tiền đó của các cô rồi mang xuống địa ngục mà tiêu đi!”

Nhìn thấy đôi mắt Tiểu Đường long lanh nước, không biết là đã khóc thật hay vẫn là diễn kịch, cậu chẳng quan tâm, nếu không nhanh chóng di chuyển trước khi trời tối thì sẽ rất nguy hiểm.

“Đừng làm phiền tôi!” buông lại một câu xong cậu tiếp tục đi ra cổng.

Nguyệt nhìn theo bóng lưng đang dần khuất kia trầm tư suy nghĩ, cuối cùng như đã đưa ra được quyết định, cô cùng cả nhóm chạy đuổi theo Trương Lực.

“Tôi muốn làm một cuộc giao dịch với anh.”

“Đưa chúng tôi rời khỏi thành phố này thì tấm thẻ này sẽ thuộc về anh.”

Trương Lực chợt dừng chân, quay lại nhìn thấy Nguyệt đang cầm một tấm thẻ màu lam dơ lên. Đã nếm qua sự thần kì của những tấm thẻ nên đối với cậu thì có được càng nhiều càng tốt nhưng vẫn là phải đảm bảo an toàn cho bản thân là điều kiện tiên quyết.

“Nhà cô ở đâu?”

Cá cắn câu, Nguyệt cười thầm một tiếng đáp: “Ở Thành Đô, cách nơi đây cũng không có xa đâu.”

“Hơn hai trăm cây số quả thực không xa a. Còn ba người kia thì sao?”

Nhếch mép mỉa mai nhưng Trương Lực vẫn tiếp tục hỏi, dù sao cậu cũng phải đi qua nơi đó, tiện đường kiếm thêm được thẻ bài cũng tốt.

“Ba em ấy là em họ của tôi, nhà đều ở Thành Đô.”

“Tốt! Bốn người mỗi người giao nộp một tấm thẻ.”

“Chúng tôi chỉ còn lại duy nhất một tấm, còn lại đều bị đám người bảo an trong khách sạn lấy đi rồi.”

Nguyệt tỏ vẻ buồn bã trả lời, thế nhưng Trương Lực sẽ quan tâm điều đó sao? Cậu quay ngoắt người lại và tiếp tục đi. Nguyệt ngơ ngác nhìn theo, đây có lẽ là lần đầu tiên cô cảm thấy mình thất bại ê chề như thế này, là người cầu cạnh người ta nên cô không còn cách nào khác ngoài thỏa hiệp.

“Hai tấm! Nếu không đồng ý thì chúng tôi đi kiếm người khác.”

“Tấm còn lại đâu?”

Trương Lực nhìn thấy cô gái đeo kính lấy trong túi áo ra một tấm thẻ màu tím thì gật gật đầu sau đó nhanh như chớp giật lấy tấm thẻ lam trên tay Nguyệt nói: “Tiền cọc trước”.

“Mẹ nói quả nhiên không có sai, đám con gái đứa nào cũng giỏi lươn lẹo.”

Bị giật mất tấm thẻ khiến Nguyệt rất tức giận nhưng ngoài mặt vẫn không tỏ thái độ gì, quay lại nói nhỏ với ba đứa em họ xong cả nhóm bốn người bắt đầu đi theo sau lưng Trương Lực rời khỏi khu Hướng Dương.

Cả nhóm năm người Trương Lực đi tới bãi đỗ xe cạnh cổng chính thì dừng lại.

“Có ai biết lái ô tô không?”

Dường như biết trước được Trương Lực sẽ hỏi câu đó nên Nguyệt đã đứng sẵn một bên cầm chìa khóa và nói mình có xe, định đi vào lấy thì bị cản lại.

“Bên trong có zombies, đứng đợi tôi ở đây đi.”

“Tôi biết rồi.” Nguyệt đáp một tiếng, cùng ba chị em họ đứng dưới gốc cây không có zombies gần đó.

Trương Lực gật đầu tỏ vẻ hài lòng rồi từ từ tiếp cận cổng ra vào. Là bãi đỗ xe chung của cả khu Hướng Dương nên dĩ nhiên đây là một công trình rất lớn gồm tổ hợp hai tầng mặt đất và một hầm, tuy nhiên cậu không có ý định sẽ đi hết cả ba tầng mà chỉ vào tầng một nơi mà Nguyệt cất giữ xe của cô.

Tiến đến sát cánh cổng sắt bãi đỗ xe, nhìn vào bên trong Trương Lực dễ dàng nhận ra được có mười mấy con zombies đang du đãng.

“Số lượng khá nhiều, lại có cả chó zombie nữa.”

Trương Lực cảm thấy kèo này khá khó chơi, tuy nhiên đấy là đơn phương độc mã xông vào, còn nếu lợi dụng đặc tính của chúng thì sẽ đơn giản hơn nhiều. Nghĩ tới liền làm, cậu cầm lấy chiếc nắp xoong sắt đập vào cánh cổng để tạo ra âm thanh thu hút đám zombies bên trong.

Đúng như dự đoán, nghe được tiếng động đàn zombies lập tiếng tập chung sự chú ý ra phía cổng, và khi phát hiện ra sự hiện diện của Trương Lực như kích thích hung tính của chúng khiến đàn zombies điên cuồng lao về phía cậu. Nhưng chúng vừa mới chạy ra được tới khoảng nắng bên ngoài liền nhận lấy sự đau đớn cùng cực, ép ngược chúng phải trở ngược lại bên trong mái hiên của bãi đỗ xe mà gào rú khùa loạn cánh tay cố gắng vô lấy tên nhân loại ngon lành trước mặt chúng.

Lùi lại một khoảng cách an toàn, lấy dây thừng ra rồi bắt đầu quăng dây thòng lọng thắt cổ đám zombies. Trương Lực xoay tròn đầu thòng lọng thuần thục như một người cao bồi miền Viễn Tây, động thành thục này chính là nhờ thời gian trước kia còn thường xuyên đi trộm chó mà rèn luyện được.

Ở trong điều kiện làm việc ban đêm trời tối om chỉ có le lói ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn pin treo đầu cậu còn có thể dễ dàng xích cổ được một con chó nhỏ đi lang thang trên đường, chứ huống chi bây giờ là buổi sáng và một đống zombies trước mặt như thế này.

Chỉ cần một cú ném Trương Lực đã thắt cổ được một con zombie đứng trước mặt mình, “xe nhẹ đường quen, quen tay hay việc” câu nói này quả thực không có sai đi đâu chút nào cả. Bắt được con zombie xong Trương Lực gồng cơ bắp lên kéo mạnh một cái lôi cả người con zombie kia bay ra ngoài trời nắng, lăn mấy vòng rồi dừng lại dưới chân của cậu. Và theo thường lệ thì con zombie phải gào rú và chết khô nhưng lần này thì không, nó vậy mà vẫn còn sức lực vùng người dậy bổ nhào về phía cậu.

Trong chớp mắt ấy Trương Lực thoáng hoảng hồn nhưng cậu vẫn kịp thời buông sợi dây thừng ra rồi tung người sang bên phải để tránh né xong vội đứng dậy tháo rìu treo trên balo xuống chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Nhưng khi cậu nhìn thấy con zombie kia đã nằm bất động và trở thành một bộ thây khô quắt, mặc kệ nó sống hay chết thì cậu vẫn bồi thêm một rìu vào đầu của nó.

Ầm một tiếng, lưỡi rìu bổ bổ xuyên qua đầu lâu của con zombie xấu số kia để lộ ra từng vết cháy đen do nội tại của Rìu Hỏa Thạch.

*Tinh! Giết chết zombie +1 điểm kinh nghiệm.

Âm thanh hệ thống thông báo vang lên xác nhận nó đã chết hẳn mới khiến Trương Lực thở ra một hơi, nhưng rất nhanh cậu ý thức được vấn đề hiện tại là “đám zombies đang mạnh lên”, đây là tin tức cực kì xấu. Zombies đã đông nay còn hung hãn hơn thì cơ hội sinh tồn sẽ càng bị thu nhỏ lại, rồi đến một thời điểm mà chúng miễn dịch với ánh sáng mặt trời thì đúng là một thảm họa.

“Chết tiệt thật! Càng ngày càng khó, phải nhanh lên mới được.”

Trương Lực lấy dây thừng cột một đầu vào cánh tay, đầu còn lại thì buộc chặt lấy cán rìu rồi lựa một vị trí đủ gần để ném chuẩn vào đầu zombies tương tự như trò ném phi tiêu, nhưng tàn bạo hơn.

Vèo~ Rìu Hỏa Thạch bị Trương Lực ném mạnh một cái, nó bay xé gió ghim sâu vào mặt con zmobies mặc trang phục bảo vệ màu xanh.

*Tinh! Giết chết zombie +1 điểm kinh nghiệm.

Kéo sợi dây thừng kéo cả rìu lẫn xác con zmobie trở ra, Trương Lực lấy chân đạp lên đầu nó để rút rìu ra khỏi rồi tiếp tục ném.

*Tinh! Giết chết zombie +1 điểm kinh nghiệm.

*Tinh! Giết chết zombie +1 điểm kinh nghiệm.

*Tinh! Giết chết zombie +1 điểm kinh nghiệm.

*Tinh! Giết chết chó zombie +1 điểm kinh nghiệm.

*Tinh! Giết chết zombie +1 điểm kinh nghiệm.

*Tinh! Giết chết zombie +1 điểm kinh nghiệm....

[Giải thích một chút về câu nói “Nghệ nhân Làng Gốm Bát Tràng” hay “Nghệ nhân làng gốm”, đây ám chỉ chính là mắng người khác bị Gây. “LGBT” mọi người nếu chưa biết có thể hỏi thăm chị Google.]

Bạn đang đọc Trò Chơi Vạn Giới sáng tác bởi KuTaSiuTo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KuTaSiuTo
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.