Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hành trình trinh phục, luôn ý nghĩa hơn sự trinh phục!

Tiểu thuyết gốc · 2108 chữ

Bầu trời về đêm, tản mây lửng lựng trôi đi, ánh sao lấp lánh đua nhau thi sắc, có chúng nó làm vẻ đẹp thuần khiết của ánh trăng lại thêm tôn lên nhiều.

Như có sự ngưỡng mộ vẻ đẹp tinh khiết của vầng nguyệt, dòng nước bạc róc rách chảy, miêu tả phản lại hình ảnh ánh trăng cao.

Bên cạnh bờ xuối, cây cối rung rung hát vang theo gió.

Có thiếu niên cao ráo, khuôn hàm tựa qua dao điêu khắc ra ngũ quan đồng đều, ánh mặt ngây ngô sáng ngời của tuổi trẻ. Thân trang phục phất phới tung bay theo gió bay, tại tay cầm thương dài hơn người.

Thân thương đen tuyền mịn nhẵn, đầu thương thì thiết kế sắc sảo từng đường nét từng chi tiết một, đánh giá qua cũng hiểu người tạo ra nó có tay nghề cấp bậc nào.

Vị thiếu niên này chính là Trường Thanh. Vừa mới một mình đến nơi đây, đứng lại chưa có được bao lâu. Hắn quan sát xung quanh, cảm thấy nơi này yên tĩnh lại mát mẻ, lại có một khoảng chống rộng với sân nhà tác giả, rất hợp để hắn tập luyện vũ khí!

Vụt!

Trường Thanh điều lệnh hắc thương trong tay, như cầm bút cọ hồng mao quệt qua mặt giấy, mà đây, không gian chính rằng tựa giấy trắng để hắn múa lên những đường nét mềm mại, óng ánh này.

Người cầm thương khác với các loại đao kiếm khác, ở thương giả phải có sự mềm mại uyển chuyển nhưng lại không thể thiếu đi uynh lực ghê gớm.

Trường Thanh trong một ngày này cấm lấy hắc thương tập luyện các thế, các loại hình ra đòn lẫn phòng thủ, vừa đồng thời lĩnh ngộ ý trên. Song song hai việc, cố gắng ép nó đốt cháy giai đoạn, tinh thần mà vậy bị vắt cạn. Thế rồi hiện tại hắn vấn đứng đây, múa lên trường thương đen dưới ánh nguyệt vàng này.

Hắn mất đi ký ức, không hề biết mình là ai, ước muốn trước kia biết cũng chỉ qua Tiểu Mai nói. Mông lung như vậy, tuy nhiên hắn vẫn muốn cố gắng hoàn thành ước mơ du ngoạn, trừ gian diệt bạo được hiện thực.

Nếu như chán, ghét ước muốn vốn đã quên kia của mình. Trường Thanh vẫn sẽ cố gắng phấn đấu, vì sự kỳ vọng của Kim Phú Nhân lão béo giao lại cho hắn và cả sự tin tưởng từ Tiểu Mai.

Trường Thanh ngây ngô cũng hiểu được sự gọi là trách nhiệm, đối với bản thân với người bên cạnh.

Hoàn thành trách nhiệm mà bản thân nhận lấy, thì Trường Thanh đã nỗ lực đến nhường nào!

Nếu không hắn sợ, mọi thứ hắn muốn có, muốn giữ, cái gì cũng chẳng thể giữ lại được. Đọng lại chỉ có sự thất vọng hối tiếc trong nhân sinh tiếp theo của mình.

Nói không ngoa thì những khoẳng khắc lúc này, chính là bài thi khảo nghiệm của sự trưởng thành. Dù cho hắn mất trí nhớ mình, vẫn sẽ không bị bỏ qua bởi nhân sinh.

Phịch!

Tại Trường Thanh trấn điểm chỗ suối nhỏ, nội lực của hắn vô ý tuôn ra, kích phát nô bay nguyệt ảnh lắng đọng trên dòng nước.

Trường Thanh vì thế mà không dừng lại, con mắt hắn trở lên đọng lại.

Nét bút của hắn đi qua, càng cảm thấy nó tinh tế sắc nét hơn. So ban đầu là sự gượng gạo có mềm lại thiếu đi chữ dẻo, có lực lai chẳng chút chữ tinh bên trong. Nhưng tại bây giờ thương trong tay hắn nào còn giống vật ngoài thân? Mà thương giờ như đã hợp với hắn, giống với cánh tay mới của hắn vậy.

- Hự!

Sự thỏa thích, sự thư giãn khi được múa một bài thương trong không gian bình yên như vầy. Bỗng dưng bị vụt tắt.

Trường Thanh thẫn thờ đứng nguyên hình dáng dơ một chân để thương chéo trước người.

Hắn cảm thấy khó hiểu đùng đùng, vô cớ gì hắn lại nhớ gương mặt vẫn còn ngủ của Tiểu Mai vậy?

- Làm gì có lý ta nhớ Tiểu Mai như vậy chứ?

Hắn chỉ mới đi khỏi chỗ tập trung của đoàn rồi ra tới nơi đây, tầm hết mấy chục phút chứ bao. Công nhận trước lúc đi, hắn đánh giá nàng một lúc, xem thử nàng đã ngủ thật chưa.

Nàng chưa ngủ, hắn vô phương trốn ra đây. Chỉ có thế thôi, thì làm sao trong lòng hắn gợn lên lòng nhớ mong?

Một hồi cũng chả thể nghĩ ra, Trường Thanh bỏ thế, đứng bình thường nghỉ ngơi lấy sức lại.

Hắc thương được hắn nhấc lên ngang người, tay còn lại vuốt nhanh qua thân thương, cảm nhận sự lạnh lẽo của nó truyền tới tay mình, trong lòng đánh giá.

- Quả không hổ là vũ khí được làm theo yêu cầu của ta trước kia, cầm rất thuận tay. Chỉ thiếu lực sát thương tiếp theo như nào đây.

Một lúc sau.

- Ực, ực,...

Trường Thanh tham lam tận hưởng nguồn nước lạnh, lấy từ suối ra. Hắn sảng khoái kêu thành tiếng.

Đánh giá lại hoàn cảnh xung quanh mình, Trường Thanh lông mày hơi nhíu, phàn nàn nói.

- Nếu như chỉ có bấy nhiêu đây cây cối, thì hơi khó để đánh giá thực lực a. Có lên đi sâu thêm trong rừng, tìm một vài động vật hoang thử thương?

Đoàn đội Kim gia ngày hôm nay dừng chân tại ngôi làng nhỏ hẻo lánh, nằm cạnh rừng xanh hoang vu. Tạo rất nhiều thuận lợi cho Trường Thanh tập luyện thực chiến.

Ngay lúc này, từ bụi rậm đi ra, thật ra là chúng nghiền nát đám bụi cây ấy đi ra. Một, hai, ba,.. mười con sói, tổ hợp thành đàn nhỏ.

Đám sói này ngoại hình chắc phải to ngang một con trâu khỏe mạnh, lông tơ của chúng bạc óng, ngắn ngũn dựng thẳng như kim châm. Mũi tẹt, đôi mắt xanh lam lạnh lẽo đặc trưng của loài.

Trường Thanh đương nhiên phát hiện đến chúng, quay lại nhìn, mồm cười nói.

- Chó nhỏ, không ngờ các ngươi lại suất hiện đúng lúc như vậy, ngoan ngoan để ta thử thương đi!

Trường Thanh nghĩ thời gian với hắn đã rất ít, cho lên vẫn không cần kén chọn đối thủ.

Nói rồi, Trường Thanh chân bật về phía trước, lao thẳng vô những con sói kia.

Sói bạc không kém cạnh, bọn chúng giận dữ hú gào lao phi lên.

Con đầu tiên lao lên, bị một vụt Trường Thanh quẹt qua.

Một quẹt của Trường Thanh lực lượng đủ đánh nam nhân to khỏe trưởng thành ra xa mấy mét, xương kiểu gì cũng vỡ. Tuy nhiên đã nói, đám sói có bộ lông kim bạc này thể hình to như trâu bộ xương cũng cứng hơn rất nhiều.

Trường Thanh chỉ thể đánh nó lệch ra quỹ đạo lao vô người hắn.

Một cú đập đau xuống đất, sói bạc cố gắng gượng dậy.

Gừ, gừ...

Ánh mắt lam của con sói càng lạnh lẽo nhìn thiếu niên kia, trên bụng nó một vệt máu dài vẽ ra máu tươi ồ ạt chảy. Vết thương có lông, sự đau đớn vẫn khiến con sói này càng kích phát hung tính! Con mồi chỉ sơ hở ra, nó sẽ lao vào xé nát hắn!

Trường Thanh đương nhiên không biết và chả quan tâm con sói đằng sau kia. Hắn vẫn bận rộn khiêu vũ hắc thương, đón đầu những con sói khác.

Các thức thương pháp, theo dần nhiều cũng trở lên thuần thục hơn. Kỹ thuật chiến đấu được nghiệm trứng kỹ càng để phù hợp với nối đánh bản thân muốn.

Tấm màn tre này được mở ra, lại tiếp tục thêm tấm màn nữa xuất hiện. Luôn quan tâm về kết quả, loại người này chắc chắn chẳng thể hiểu được tấm lòng hiện tại của Trường Thanh.

Con người hắn đang rất thỏa mãn với những gì mình tự hiểu được. Tuy nhiên lúc tìm kiếm đáp án thì Trường Thanh vẫn luôn nhớ thương nhất.

Bạn được bố mẹ cho 10k thì cảm nhỏ bé, ít ỏi. Nhưng lúc tự mình tìm và tạo ra giá trị 10k đó, chúng ta cũng đủ cảm nhận được nó lớn.

Khi hai bên giao chiến, trên cành cây gần chỗ đó, nam nhân Kim Vũ Hùng đứng tại đó, lạnh lùng quan sát.

- Trường gia, gia tộc lấy võ lập nghiệp từ ba mươi ba năm trước. Khởi nghiệp từ một gia tộc không có gì, sau nhiều năm như vậy đã hùng bá một tỉnh thuộc tầng trung. Thành quả như vậy, đều từ tay một gã nam nhân tên Trường Quân Minh, giang hồ gọi khác Quân Trường Minh tam phẩm Tông sư! Một gia tộc thú vị.

Thông thường độc chiếm mặt trận kinh tế một đơn vị tỉnh nào đó, yếu tố liên quan vẫn chỉ hai thành phần đó là tài lực cùng vũ lực. Lấy tài lực để độc chiếm không đáng nói, nhưng như võ lực bức người thì ít khi diễn ra. Tỷ như Kim gia có hai thiên tài về hai mặt thì cũng phải lấy hai loại kết hợp để xây lên vị thế của mình.

Còn Trường gia, đi chính là con đường bá đạo nhất lấy lực bức người. Có vị Tông sư như vậy tọa trấn, chỉ khi Triều Đình và Bát trụ can thiệp tới, thì giang sơn của Trường gia luôn bảo tồn thêm ba mươi năm nữa.

Dù sao chỉ có một mình võ đạo Tông Sư, cũng chỉ phàm nhân, sống thọ tới bảy mươi năm đã là kỳ tích chứ nói gì đánh đấm. Mất đi Tông Sư Quân Trường Minh, Trường gia không thay máu kịp thì nguy cơ sớm còn là bình thường. Thế lên nói vinh vì một người, bại cũng chỉ một người.

Điều khiến Kim Vũ Hùng thấy thú vị là tại sao với thực lực của một vị Tông Sư, chỉ có án binh bất động, tại một tỉnh bị cô độc vậy. Một chút tham lam bành chướng lãnh địa, giúp gia tộc lớn mạnh hơn như vị Tông Sư này không nghĩ tới. Vì vậy mà khiến người ta hứng thú mà muốn tìm hiểu nguyên do.

- Chuyển sang giai đoạn hai của cuộc chiến rồi sao.

Gạt lại suy nghĩ ngoài lề, Kim Vũ Hùng tập chung xem chiến ở bên kia.

Lúc này sói bạc tạo khoảng cách xa hơn Trường Thanh mấy mét, chân trước của chúng khụy lại hạ thấp phần thân chổng đứng mông lên.

Húuu...!

Mười con sói đồng thới hú vang, lông trên người đồng thời dài ra vài tấc, chúng giống với bệ phóng tên lửa được bộ não chỉ huy lệnh di chuyển tới hướng kẻ thù. Cảnh tượng rất giống con nhím cuộn mình lại, lấy lông bản thân vừa thủ lại công.

Quần nhau với Trường Thanh lâu như vậy, vẫn không chiếm được lợi ích còn bị ăn thiệt thòi từ thiếu niên kia. Chúng không thể tiếp tục lấy xác thịt quần lấy nữa, mà sử dụng ưu thế của loài mà giết con mồi này.

Trường Thanh trong lòng báo động, hắn đã biết nguy hiểm tới! Hai tay nắm chặt tới Hắc Thương chuẩn bị.

Mười con sói phân bố không hẳn trước một nơi, theo như giao chiến chúng bị tán mất thế trận.

Trước mắt thì có ba con, hai bên cách thì lần lượt ba một, cuối cùng phía sau ba con nữa. Mười con nếu đồng thời tiến công, Trường Thanh ắt lâm vào nguy hiểm!

Có kinh nghiệm khi đấu với đông người thì để lộ mặt lưng là điều một võ giả sẽ không thể cho xảy ra, lúc bị kẻ thù nhìn lên lưng tình hình phần nào giống vị thiếu niên cầm hắc thương này.

Trường Thanh mất đi trí nhớ, quên mình quên người quên hết mọi thứ. Luyện võ lại mới hai hôm, luyện tập kỹ phát một một đánh với Tiểu Mai. Kinh nghiệm không có thế mới dẫn đến tình cảnh như vậy.

Xúy! Xúy!

Lông bạc biến thành các thanh gai bạc óng, sói bạc phóng ra liên hồi đạn, nã vào mồi!

Bạn đang đọc Trường Tam Ca sáng tác bởi LaoSon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaoSon
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.