Ta muốn cưới cậu ấy
Diệp Phàm vừa từ trong cửa hàng đi ra đã bị người vây quanh nhìn ngó, nhưng người xung quanh cũng không dám quá lộ liễu, chỉ mờ ám chỉ chỏ Diệp Phàm, nói “đánh phụ nữ” gì đó.
“Diệp thiếu, Diệp thiếu!” Tiền Dụ bước nhanh tới đuổi kịp Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhìn Tiền Dụ: “Có chuyện gì sao?”
Mấy ngày nay Giang Hải Lâm rầm rộ sưu tầm dược liệu bổ thân, sự tình đương nhiên truyền tới trong tai Tiền Dụ, dưới sự ép hỏi của Tiền Dụ, Giang Hải Lâm chỉ có thể thú nhận nói sẽ mất thọ mệnh, làm Tiền Dụ sợ hãi một hồi. Diệp Phàm nói hắn ta lây dính quỷ khí nặng hơn Giang Hải Lâm, có thể thấy được dương thọ của hắn ta chắc chắn là mất đi càng nhiều.
“Phương thuốc ngài đưa cho lão nhị tôi có thể sử dụng không?” Tiền Dụ thật cẩn thận hỏi.
“Có thể!”
Tiền Dụ nhìn Diệp Phàm: “Diệp thiếu, ngài xem tôi sẽ giảm bao nhiêu năm dương thọ?”
Diệp Phàm vỗ vỗ bả vai Tiền Dụ: “Yên tâm đi, cùng lắm là nửa năm, nửa năm mà thôi, búng tay một cái đã qua rồi.” Kiếp trước tu giả Kim Đan trong tông môn một lần bế quan là qua mấy năm lận.
Tiền Dụ: “…”
“Diệp thiếu, tôi uống nước thuốc kia là có thể sống lâu thêm một chút không? Ngài vẫn là viết cho tôi phương thuốc có cấp bậc càng cao hơn đi, tiền không thành vấn đề.”
Diệp Phàm nghĩ nghĩ: “Ngươi tìm Giang Hải Lâm đi, cấp bậc cao hơn không được, thân thể ngươi không quá tốt, chịu không nổi, gần đây chuyện giường chiếu nên tiết chế một chút.”
Tiền Dụ gật đầu: “Được được được, đều nghe ngài.”
“Vừa rồi tôi nhìn thấy ngài… thể hiện sức mạnh.”
Diệp Phàm chống eo: “Thứ đồ không có ánh mắt, không biết sự tài giỏi của ta.”
Diệp Phàm hắn ở Bích Vân Tông chính là nhân vật nổi danh, cho dù hắn không thể tu luyện, đệ tử trong tông môn ngoài mặt vẫn phải tất cung tất kính đối với hắn, một nha đầu chết tiệt mà lại dám bôi nhọ hắn trộm tiền, người phụ nữ kia dám giẫm đạp tôn nghiêm của Diệp đại thiếu hắn như thế, thật sự đáng giận!
Tiền Dụ: “…” Bên ngoài đều đồn Diệp Phàm thiếu gia là kẻ bất lực, quả nhiên là lừa người khác.
“Mặc kệ thế nào, đánh phụ nữ đều không tốt.”
“Nếu không phải cô ta đê tiện, ai rảnh rỗi đánh cô ta đâu!” Diệp Phàm không thèm để ý đáp.
Tiền Dụ: “…”
Tiền Dụ cùng Diệp Phàm đi dạo trong phố dược liệu.
Mấy quý công tử hào môn vây quanh một thiếu niên mặc đồ trắng đi tới.
Diệp Phàm đột nhiên dừng bước, nhìn thiếu niên mặc đồ trắng lẫn trong đám người như hạc trong bầy gà, nghiêm túc hỏi: “Đó là ai?”
“Đó là Bạch tam thiếu Bạch Vân Hi, lai lịch của hắn không nhỏ, không dễ chọc.” Tiền Dụ nghiêm mặt trả lời.
Diệp Phàm chớp chớp mắt, có hơi chút kích động: “Cậu ấy có ngoại hình thật đẹp! Ta muốn cưới cậu ấy.”
Vẻ mặt Tiền Dụ thay đổi liên tục nhìn Diệp Phàm: “Diệp thiếu, trái tim tôi không tốt, ngài đừng làm tôi sợ như vậy……”
Lời nói của Tiền Dụ hắn ở Thương Thành còn có thể có chút trọng lượng, đến Kinh đô thì cái gì cũng không tính, Bạch Vân Hi chính là quý công tử nổi danh ở Kinh đô. Bạch Vân Hi từ Kinh đô tới, ông nội hắn gặp được còn phải cung kính hết mức.
Bạch Vân Hi chính là một thiên tài, từ nhỏ đến lớn không ngừng nhảy lớp, mười tám tuổi đã là Tiến sĩ, bên dưới Bạch Vân Hi còn một Tập đoàn Triều Tịch, gia sản kinh người.
Diệp Phàm nhìn Tiền Dụ: “Ta muốn cưới cậu ấy vì sao lại làm ngươi đau tim?”
Tiền Dụ: “… Bởi vì Bạch tam thiếu không thích ngài.”
Diệp Phàm nghiêng đầu: “Vì sao chứ, ta anh tuấn tiêu sái, thông tuệ hơn người, nhìn xa trông rộng.”
Tiền Dụ: “…” Diệp thiếu, ngài có biết danh khí của ngươi kém như thế nào không? Chơi phụ nữ, không có chí tiến thủ, bại gia tử, vừa mới đây lại nhiều thêm một cái ức hiếp em gái!
“Bạch tam thiếu thích người có tiền, có năng lực!” Tiền Dụ nghiêm trang chững chạc nói.
Diệp Phàm nghi ngờ: “Như thế nào gọi là có tiền?”
“Gia sản ít nhất phải mấy chục tỷ.”
“Như thế nào gọi là có năng lực?” Diệp Phàm hỏi.
“Có trong tay thiên quân vạn mã, lấy đầu của địch như lấy đồ trong túi, có dáng vẻ lấy một địch trăm.” Tiền Dụ thuận xar một tràng.
Diệp Phàm gật đầu: “Ta biết rồi.”
Tiền Dụ: “…”
Diệp Phàm nhịn không được lại nhìn về phía Bạch Vân Hi, Bạch Vân Hi giống như là cảm nhận được cái gì, nhìn thoáng qua về phía Diệp Phàm, Diệp Phàm tràn đầy hưng phấn lắc lắc tay với cậu.
Tiền Dụ nhìn dáng vẻ hoa si của Diệp Phàm, một cỗ nhiệt khí từ lòng bàn chân bốc ngược lên, mặt xoát cái đỏ bừng. Tạo nghiệt! Diệp Phàm không cảm thấy mất mặt, hắn ta cũng phải cảm thấy mất mặt thay! Tiền Dụ bỗng nhiên cảm thấy, bộ dáng vẻ âm u của Diệp Phàm trước kia thật sự tốt hơn quá nhiều.
Bạch Vân Hi cười cười, hỏi người bên cạnh: “Tên ngốc kia là ai?”
“Không rõ lắm.” Liêu Hà đứng bên cạnh Bạch Vân Hi, không có mặt mũi nói đó là vị hôn phu tiền nhiệm của Liêu Đình Đình.
“Vậy sao!”
Bạch Vân Hi ngồi trên xe, nghênh ngang rời đi.
Diệp Phàm nghiêng đầu, đắc ý dào dạt: "Cậu ấy có ý với ta.”
Tiền Dụ nhìn Diệp Phàm, miễn cưỡng cười hỏi: “Diệp thiếu, ngài từ chỗ nào nhìn ra được Bạch tam thiếu có ý với ngài?”
“Cậu ấy vừa mới cười với ta, ngươi không thấy sao?” Diệp Phàm khó hiểu hỏi.
Tiền Dụ: “…” Nếu không phải trước đó Diệp Phàm thành công giúp Tống Bá Huy đuổi quỷ thì hắn ta muốn đưa thằng ngốc này vào bệnh viện tâm thần, hắn không quen người này!
“Diệp thiếu, thời gian không còn sớm, Bạch tam thiếu cũng đi rồi, không bằng ta mời ngươi ăn một bữa cơm?” Tiền Dụ lấy lại bình tĩnh, lộ ra vẻ mặt tươi cười.
Diệp Phàm gật đầu: “Được! Gần đây ta phát hiện ra một tiệm cơm không tồi, chúng ta có thể tới đó ăn.”
“Tiệm cơm nào vậy?” Tiền Dụ rất có hứng thú hỏi.
“Mì sợi Lan Châu.”
Tiền Dụ: “…” Diệp Phàm đây là sợ phải mời khách sao? Tuy rằng sau việc của Tống Bá Huy, hắn ta muốn lấy ra một ngàn vạn quả thật có chút khó khăn, nhưng chi phí mời một bữa cơm thì hắn vẫn có.
Đăng bởi | DieuuDieu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật |