Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có tiền

Phiên bản Dịch · 1131 chữ

Diệp Phàm nằm liệt thành hình chữ X ở sau xe.

Giang Hải Lâm lái xe, nhìn qua kính chiếu hậu vừa lúc thấy được dáng ngồi cực kỳ mất hồn của Diệp Phàm.

“Diệp thiếu, ngài có vẻ rất mệt?”

“Vừa mới dùng sức quá mạnh, cho nên tiêu hao hơi quá mức!” Diệp Phàm lười biếng đáp.

Giang Hải Lâm: “…” Lời này sao nghe lại ái muội như vậy?

“Diệp thiếu, lão đại của tôi lần này gặp phải việc như vậy có để lại di chứng gì không?”

Diệp Phàm khẽ đảo mắt: “Ngươi muốn biết?”

Giang Hải Lâm gật đầu: “Ta muốn.”

Diệp Phàm thở dài: “Nếu ngươi muốn biết, thì ta nói cho ngươi đi, sẽ thiếu mất mấy năm dương thọ, thật ra không chỉ lão đại ngươi, ngay cả các ngươi cũng đều có khả năng sẽ thiếu mất một ít dương thọ, bất quá, ngươi không cần lo lắng, ngươi thiếu nhiều nhất là một hai tháng, so với đại ca ngươi thì tốt hơn nhiều.”

Giang Hải Lâm đột nhiên dẫm phanh lại, Diệp Phàm bị xóc giật mình: “Sao lại không đi tiếp?” Diệp Phàm rầu rĩ hỏi.

“Diệp thiếu, sẽ rút ngắn tuổi thọ sao? Cái này có biện pháp gì bổ cứu không?” Giang Hải Lâm vội vàng hỏi.

Diệp Phàm kinh ngạc nhìn Giang Hải Lâm, không khỏi khó hiểu: “Ngươi sợ hãi như vậy làm gì, ngươi nửa đêm ra ngoài tìm quỷ chơi đã là không để ý tính mạng của bản thân rồi, ngươi chết còn không sợ, chỉ là thiếu sống mấy ngày mà thôi, ngươi sợ cái gì chứ?”

Giang Hải Lâm: “…” Hắn ta không có anh dũng như vậy đâu! Hắn nửa đêm ra ngoài tìm quỷ chơi, nhưng cũng không có muốn chết! Hắn ta chỉ là cảm thấy vui chơi một chút nên mới đi mà thôi! Hắn ta đã sớm hối hận!

“Diệp thiếu, ngươi nhất định phải cứu tôi!” Giang Hải Lâm nài nỉ.

Diệp Phàm bất đắc dĩ: “Uống chút nước thuốc bổ dương khí là được rồi, chỉ là dược liệu có chút khó tìm, còn có chút quý.”

“Cái này để tôi tới nghĩ cách là được rồi.” Giang Hải Lâm cam đoan vỗ vỗ ngực.

Diệp Phàm gật đầu: “Vậy được rồi, ta viết phương thuốc cho ngươi.”

Giang Hải Lâm tràn ngập tấm lòng biết ơn nhìn Diệp Phàm: “Đa tạ Diệp thiếu.”

Diệp Phàm cười cười: “Không cần khách khí như vậy!”

Diệp Phàm vừa về đến nhà không lâu, tài khoản đã cộng thêm một ngàn hai trăm vạn, chín trăm vạn là tiền còn lại, do Tiền Dụ chuyển tới đây, mặt khác còn có ba trăm vạn là Giang Hải Lâm chuyển, có thể là tạ lễ.

Tài khoản nhiều hơn một ngàn vạn, tâm trạng Diệp Phàm lập tức vui vẻ.

Trong túi có hơn một ngàn vạn, Diệp Phàm lập tức đủ tự tin, lái xe đi đến thị trường dược liệu lớn nhất ở Thương Thành.

Phố dược liệu Thương Thành ở phía trên, các cửa hàng bán đủ mọi thứ san sát nhau, nhìn qua rất hoành tráng.

“Người anh em, có nhìn trúng dược liệu nào không?”

“Cái này.” Diệp Phàm chỉ vào một cây linh dược trong quầy.

“Người anh em ánh mắt thật tốt, linh dược hồng tham này là bảo vật trấn điếm của cửa hàng chúng ta, giá bán ba trăm vạn.”

Diệp Phàm gật đầu: “Ta lấy cái này.”

Diệp Phàm nhìn hồng tham bên trong quầy, tâm trạng vui vẻ. Hồng tham cùng huyết tham có vẻ ngoài cực kỳ giống nhau, Diệp Phàm không nghĩ tới lại có thể gặp được huyết tham ở nơi này. Từ khi bước vào trong cửa hàng thì Diệp Phàm đã cảm nhận được một luồng linh khí cực kỳ nồng đậm, rất nhanh đã tìm tới mục tiêu.

“Hồng tham này phẩm tướng không tồi! Thứ này tôi muốn mua, bao nhiêu tiền?” Một thanh niên đi vào, nhìn đến huyết tham trên quầy thì hai mắt sáng ngời, lập tức tài đại khí thô* lên tiếng.

*Tài đại khí thô: nhiều tiền nhưng khí chất thì thô thiển, khoe khoang thô tục.

“Hồng tham đã được người anh em này mua rồi.” Trong lòng nhân viên bán hàng không khỏi bất đắc dĩ, thầm nghĩ: Hồng tham để ở nơi này nhiều năm cũng không có ai hỏi tới, hôm nay lại cùng một lúc tới những hai người.

“Triệu Lượng, anh đã tìm được đồ vật thích hợp chưa?” Diệp Ánh Lan đi đến.

“Diệp Phàm, là anh, sao anh lại ở chỗ này?” Diệp Ánh Lan nhìn thấy Diệp Phàm hỏi.

Diệp Phàm hừ hai tiếng: “Có quan hệ gì với ngươi!” Từ nhỏ đến lớn, Diệp Ánh Lan hại nguyên thân không ít lần, Diệp Phàm vừa nhìn thấy Diệp Ánh Lan đã lập tức cảm thấy phiền chán.

“Tôi nhìn trúng hồng tham này, nhưng bị anh trai em mua đi rồi.” Triệu Lượng thở dài.

Diệp Ánh Lan nhíu mày, nhìn về phía nhân viên bán hàng: “Hồng tham này bao nhiêu tiền?”

“Ba trăm vạn.”

Diệp Ánh Lan căm hận nhìn Diệp Phàm: “Diệp Phàm, anh lấy tiền từ chỗ nào, có phải anh trộm tiền trong nhà hay không?”

Diệp Phàm cười lạnh, hung hăng cho Diệp Ánh Lan một cái tát: “Nha đầu thối, ngươi thế mà dám bôi nhọ bổn đại gia! Không có giáo dưỡng, không hổ là được tiểu tam sinh ra, đi tới đâu cũng chỉ biết nói hươu nói vượn!”

Một cái tát này của Diệp Phàm không có giữ lực, mặt Diệp Ánh Lan lập tức sưng lên.

Diệp Ánh Lan bụm mặt, khó tin nhìn Diệp Phàm, “Anh… Anh dám đánh tôi!”

Diệp Phàm không thèm để ý: “Ngươi thiếu đánh, còn không cho người khác đánh sao?”

Diệp Ánh Lan: “…”

Triệu Lượng nhìn Diệp Phàm, phẫn hận mắng: “Tên khốn nạn! Mày…”

Triệu Lượng tung nắm đấm về phía Diệp Phàm, Diệp Phàm nâng cánh tay Triệu Lượng lên quá vai, ném Triệu Lượng ngã văng trên mặt đất: “Cái vẻ mặt này của ngươi chính là dáng vẻ của thận hư, còn muốn anh hùng cứu mỹ nhân sao? Vì mỹ nữ ra mặt thì cũng thôi đi, nhưng vì tiện nữ ra mặt, chẳng lẽ đầu ngươi hỏng mất rồi?”

Diệp Phàm cầm lấy hồng tham trên quầy, đi ra cửa. Diệp Ánh Lan đỏ mắt nhìn Diệp Phàm: “Diệp Phàm, anh chờ cho tôi…”

Diệp Phàm quay đầu lại nhìn Diệp Ánh Lan một cái, cười lạnh rồi không thèm để ý nghênh ngang rời đi.

Bạn đang đọc Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành(Bản Dịch) của Diệp Ức Lạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DieuuDieu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.