Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh họ Võ gia

Phiên bản Dịch · 1032 chữ

Võ Tư Hàm vừa từ trong xe bước ra, đúng lúc gặp được Giang Hải Lâm.

“Giang thiếu, sao cậu lại ở đây?” Võ Tư Hàm kinh ngạc hỏi.

“Tôi tới tìm Diệp thiếu.” Giang Hải Lâm nói.

Võ Tư Hàm sửng sốt một phen, không khỏi có chút nôn nóng: “Cậu tới tìm Diệp Phàm? Có phải thằng nhóc Diệp Phàm kia đắc tội cậu không? Sao nó lại không chịu yên ổn một chút chứ!”

Giang Hải Lâm vội vàng lắc đầu: “Không có, không có, là tôi có chút chuyện muốn tìm Diệp thiếu hỗ trợ.”

Võ Tư Hàm nhẹ nhõm thở ra một hơi: “Thằng nhóc kia không trêu chọc ra tai họa đã là tốt rồi, nhưng nó có thể giúp gì được cho cậu?”

Giang Hải Lâm chần chờ một chút rồi thẳng thắn: “Diệp thiếu biết bắt quỷ!”

Võ Tư Hàm trợn trắng mắt, tức giận mắng: “Giang thiếu, từ khi nào cậu lại mê tín như vậy? Trên đời này căn bản là không có quỷ! Đây toàn là thứ bịp bợm, quốc gia phản đối phong kiến mê tín nhiều năm như vậy, sao Giang thiếu còn tin tưởng những loại chuyện này?”

Giang Hải Lâm: “…” Hắn ta vốn dĩ cũng không tin, lần này không phải đụng vào rồi sao?

“Tính tình thằng nhóc Diệp Phàm kia gần đây thay đổi có hơi nhiều, càng ngày càng phản loạn, nhưng Diệp Phàm làm loạn thì thôi đi, sao cậu cũng học theo nó?” Võ Tư Hàm không vui nhìn Giang Hải Lâm.

Giang Hải Lâm chỉ có thể cúi đầu nghe, lại rất muốn để Võ Tư Hàm gặp quỷ một lần, đến lúc nhìn thấy rồi, để hắn ta xem Võ Tư Hàm này còn có thể lời lẽ chính nghĩa như vậy được hay không.

Võ Tư Hàm cùng Giang Hải Lâm đi vào chung cư cua Diệp Phàm, gõ cửa.

Diệp Phàm mặc một thân áo ngủ Mickey, đi một đôi dép lê ra mở cửa.

Võ Tư Hàm nhìn quần áo trên người Diệp Phàm, cực kỳ bất đắc dĩ: “Khi nào thì cậu lại yêu thích loại phong cách quần áo này?”

“Anh nói quần áo này sao? Đây là hôm qua siêu thị giảm giá, không tệ lắm, mặc rất thoải mái.” Diệp Phàm nói.

Võ Tư Hàm: “…”

Giang Hải Lâm: “…”

“Anh họ, Giang thiếu, hai người sao lại tới cùng nhau?” Diệp Phàm từ trong tủ lạnh lấy ra một chai sữa bò, đưa cho hai người mỗi người một ly.

Giang Hải Lâm nhìn ly sữa bò đưa tới, khóe miệng run rẩy, hắn ta đã trưởng thành rất lâu rồi, không nghĩ tới sẽ có người dùng sữa bò chiêu đãi hắn.

“Anh họ, anh tới làm gì?” Diệp Phàm hỏi.

“Hai ngày nữa là đại thọ bảy mươi của ông nội, cậu cũng qua thăm ông một chút đi.” Võ Tư Hàm nói.

Diệp Phàm vuốt cằm, không nói gì.

Ánh mắt Giang Hải Lâm chuyển động, suy nghĩ lên xuống, Diệp Phàm đã bị Diệp gia trục xuất, Võ lão gia tử lúc này lại kêu Diệp Phàm về tham gia yến hội, nhìn dáng vẻ giống như là muốn chống lưng cho Diệp Phàm.

“Cậu không muốn đi?”

“Nếu đi vậy còn phải đưa lễ vật nữa.” Lễ vật tặng lão nhân gia chắc chắn không thể quá keo kiệt, lại phải bỏ ra một mớ!

“Cậu… Một phần lễ vật cậu cũng luyến tiếc sao?” Võ Tư Hàm tức giận nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm nhìn dáng vẻ bị chọc giận của Võ Tư Hàm, cười nói: “Anh họ, anh đừng nóng giận! Ta đi là được.”

Diệp Phàm quay đầu nhìn Giang Hải Lâm: “Giang thiếu, ngươi tới làm gì?”

“Ta tới là muốn mua thêm mấy tấm phù Bình An cùng phù Phòng Bệnh.” Giang Hải Lâm đáp.

Diệp Phàm vuốt cằm: “Hiện tại không có, cuối ngày ngươi lại qua đi.” Mấy ngày nay thực lực của Diệp Phàm tăng cao không ít, vẽ phù cũng thuận tay hơn nhiều, uy lực của phù cũng tăng lên.

“Được!” Giang Hải Lâm sảng khoái trả lời.

“Thứ lừa đảo này!” Võ Tư Hàm lập tức đứng lên: “Nếu cậu không có tiền, tôi có thể cho cậu mượn một ít, nhưng cậu không thể hãm hại lừa gạt người khác như vậy!”

Diệp Phàm chớp chớp mắt, cực kỳ vô tội nhìn Võ Tư Hàm.

Giang Hải Lâm vội vàng nói: “Võ thiếu, anh đừng giận, là tôi cam tâm tình nguyện, tôi tin tưởng Diệp thiếu, cho dù tôi bị gạt cũng được, tuyệt đối sẽ không trách Diệp thiếu.”

Võ Tư Hàm nhìn Diệp Phàm, lại nhìn Giang Hải Lâm, trong lòng trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Sao anh lại không biết bản lĩnh lừa gạt hãm hại của em họ mình tốt như vậy, sao anh lại không biết vị Giang thiếu gia Giang Hải Lâm này còn là phần tử não tàn mê tín, hai thằng nhóc này kẻ muốn cho người muốn nhận, làm cho anh từ trong ra ngoài đều giống như kẻ không biết nhìn hàng vậy.

“Một khi đã như vậy, hai người cảm thấy được thì được đi.” Võ Tư Hàm để thiệp mời xuống rời đi.

Giang Hải Lâm nhìn Diệp Phàm: “Diệp thiếu, ngài định tặng Võ lão thái gia cái gì?”

“Tùy tiện tặng một cái ngọc bội đi, đợi lát nữa ta ra ngoài tìm.” Sau đó khắc một trận pháp bảo hộ vào thì vạn sự đại cát.

“Diệp thiếu, Võ thiếu hình như không biết năng lực của ngài!” Giang Hải Lâm tò mò nhìn Diệp Phàm.

“Đúng vậy, hắn không biết, ta tích lũy đầy đủ kiến thức cùng kinh nghiệm, thâm tàng bất lộ, đại đa số người đều không nhìn ra được thật ra ta là người có tài năng lớn.” Diệp Phàm tự hào nói.

Giang Hải Lâm nhìn áo ngủ in phim hoạt hình của Diệp Phàm, gật đầu, cực kỳ tán đồng: “Không sai, người bình thường đúng là không nhìn ra được.”

Bạn đang đọc Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành(Bản Dịch) của Diệp Ức Lạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DieuuDieu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.