Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyệt thế cao nhân

Phiên bản Dịch · 936 chữ

Diệp Phàm gõ gõ bàn, nghiêm trang nhìn Chu Cẩn Chi: “Ông chủ, ông nhất định phải giúp ta đưa thư với ngọc phật này cho Vân Hi! Nếu ông đánh mất thư của ta thì ta sẽ vẽ phù Ác Mộng dán lên ót ông, làm ông suốt đêm ngủ không được.”

Chu Cẩn Chi tràn đầy kinh ngạc: “Cậu còn biết vẽ phù.”

Diệp Phàm vẻ mặt cao thâm khó dò cười nhẹ: “Không phải ta đã nói rồi sao? Ta từ nhỏ đọc nhiều sách vở, đã nhìn một lần là không quên được, trí tuệ siêu phàm, thiên hạ vô song, chỉ là vẽ phù mà thôi, không có gì đáng nói.”

“Cậu thật ghê gớm!”

“Không dám, không dám!”

Chu Cẩn Chi: “…” Tiểu tử này cố ý đến gây sự!

Diệp Phàm thanh toán tiền, xoay người rời đi.

Chu Cẩn Chi nhìn bóng dáng Diệp Phàm, trầm ngâm một lát, nối liên lạc với điện thoại Bạch lão gia tử: “Bạch lão đầu, là tôi, lão Chu đây, ta vừa mới lấy được một phương thuốc từ một vị tuyệt thế cao nhân, trong đó ghi cần những thảo dược này… Ông tìm Hoa lão y sư nhìn một cái xem phương thuốc này có thể có hiệu quả với bệnh của Bạch tam thiếu hay không.”

Diệp Phàm về đến chung cư không bao lâu, cửa đã bị gõ vang lên.

“Anh họ, sao anh lại tới đây?” Diệp Phàm hỏi.

Võ Tư Hàm nhìn Diệp Phàm: “Cậu đùa giỡn Bạch tam thiếu?”

“Bạch tam thiếu? Anh nói người rất đẹp trai kia sao?”

Võ Tư Hàm gật đầu: “Bạch tam thiếu đúng là rất đẹp trai.”

“Ta không có đùa giỡn cậu ấy, ta chỉ là muốn theo đuổi cậu ấy thôi.” Diệp Phàm nói.

Võ Tư Hàm nhìn Diệp Phàm, tức giận mắng: “Đó chính là Bạch tam thiếu! Cậu không sợ bị đánh sao?”

Diệp Phàm khó hiểu nhìn Võ Tư Hàm: “Vì sao ta lại bị đánh?”

Võ Tư Hàm: “…” Đứa em họ này của anh từ sau khi bị Diệp gia trục xuất khỏi gia môn, đầu óc bắt đầu không được bình thường!

“Cậu thích đàn ông từ khi nào, trước kia không phải cậu rất thích Liêu Đình Đình sao?”

Diệp Phàm vẫy vẫy tay, vẻ mặt tràn nghập ghét bỏ: “Không cần nói đến Liêu Đình Đình với ta, cái loại dung chi tục phấn đó sao có thể xứng đôi với ta. Ta cũng không thích đàn ông, ta chỉ là vừa lúc nhất kiến chung tình với Bạch tam thiếu!”

Tu chân giới nam nhiều nữ thiếu, rất nhiều nam tu đều sẽ hai hai kết đôi.

Tu giả bế quan một lần thường thường chính là mấy chục năm, mấy trăm năm, thỉnh thoảng có vài đại tu sĩ bế quan trăm năm ra khỏi cửa, tôn tử đời sau đã đi đầu thai hết, tu giả thường theo đuổi trường sinh, không quá coi trọng con nối dõi, thường sẽ tìm một bạn lữ hợp ý cùng tiến cùng lui, nâng đỡ lẫn nhau.

Võ Tư Hàm xoa xoa trán, không khỏi kinh ngạc với việc Diệp Phàm thế mà nói Liêu Đình Đình là dung chi tục phấn.

“Dưa hái xanh không ngọt! Bạch tam thiếu, cậu theo đuổi không được.” Võ Tư Hàm nói.

“Anh họ, ta thấy trên tạp chí tài chính và kinh tế đánh giá anh là một thương nhân có tinh thần mạo hiểm, sao anh lại nhát gan như vậy! Biên tập tạp chí tài chính kinh tế kia đúng là nhìn nhầm người.” Diệp Phàm cực kỳ bất mãn.

Võ Tư Hàm trợn trắng mắt: “Tôi là vì tốt cho cậu!”

Diệp Phàm vẫy vẫy tay: “Yên tâm đi, ta còn chưa tính toán xuất kích đâu, nếu ta chính thức xuất kích, trong tay nhất định phải có 10 tỷ, nhưng ta làm thế nào mới có thể có 10 tỷ bây giờ?”

Võ Tư Hàm: “…” Vấn đề này hỏi rất hay, hắn cũng muốn biết!

“A Phàm, làm buôn bán phải đến nơi đến chốn, phải đi từng bước một!” Võ Tư Hàm nói.

Diệp Phàm rầu rĩ: “Nói như vậy ta đây phải đợi đến thời điểm nào mới có thể cưới được vợ?”

Võ Tư Hàm: “…” Đời này cậu cũng đừng trông mong làm cái gì!

“Cậu còn trẻ, có rất nhiều thời gian, có thể từ từ tới, từ từ suy nghĩ…” Võ Tư Hàm nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Diệp Phàm thở dài: “Vậy được rồi…”

Võ Tư Hàm âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, từ sau khi Diệp Phàm bị trục xuất ra khỏi Diệp gia thì bắt đầu không suy nghĩ theo lẽ thường, Võ Tư Hàm cảm thấy cả tâm hồn và thể xác anh đều mệt mỏi.

“Giang thiếu không có tới tìm cậu gây chuyện đi?” Võ Tư Hàm hỏi.

“Vì sao hắn lại muốn tìm ta gây chuyện, hắn còn tôn kính ta như vậy?” Diệp Phàm khó hiểu nhìn Võ Tư Hàm.

Võ Tư Hàm: “…”

“Quà tặng cho lão gia tử đã chuẩn bị tốt chưa?” Võ Tư Hàm hỏi.

Diệp Phàm gật đầu: “Đã chuẩn bị tốt.”

“Khối ngọc bội năm ngàn kia?” Võ Tư Hàm hỏi.

Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy.”

Võ Tư Hàm nhìn Diệp Phàm, thầm nghĩ: Thằng nhóc thối, tặng Bạch tam thiếu ngọc phật ba trăm vạn, lão gia tử lại chỉ đưa khối ngọc bội năm ngàn, không thấy khó coi sao?

Bạn đang đọc Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành(Bản Dịch) của Diệp Ức Lạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DieuuDieu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.