Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2348 chữ

Chu Vân Mộng cuối cùng cũng hoàn thành bước này, cảm giác cấp bách sau khi xuyên không không khỏi thả lỏng.

Sau đó cô mở giỏ tre và nói: "Hôm nay bạn cùng lớp của con có một ít bột Phú Cường nên con đã mua một cân bột và hai cân thịt lợn. Chị dâu lấy một cân thịt lợn để làm bánh bao. Tối nay chúng ta sẽ ăn bánh bao để ăn mừng nhé."

Ba đứa trẻ nửa hiểu nửa vời những đoạn trước, bọn nhỏ chỉ quan tâm việc ăn thô, lập tức hoan hô:

"Được! Tối nay chúng ta sẽ ăn bánh bao!"

"Ăn bánh bao~"

Chị dâu cả cũng rất vui vẻ, lần trước vợ thằng ba đã mang thịt về cho mọi người ăn, lần này còn mua bột Phú Cường và hai cân thịt heo để làm bánh bao cho cả nhà.

Một cân thịt heo này có thể gói bao nhiêu bánh bao đấy?

Cô ấy nghĩ sau này sẽ thỉnh thoảng có dịp như vậy, cho nên bản thân phải đối xử tốt với vợ thằng ba thêm một chút.

Chị dâu hai cũng vui mừng, người đàn ông nhà mình và Thạch Đầu, còn có cô ấy và đứa con trong bụng đều có thể ăn bánh bao, đó là nhờ vợ thằng ba bỏ tiền bỏ sức ra mua đồ về, chị ấy phải làm bánh bao có đáng là gì!

Không mệt! Không mệt chút nào!

Mẹ Lâm có chút đau lòng, con dâu thứ ba này từ lúc chưa kiếm được tiền đã háu ăn, bây giờ có thể kiếm tiền, lại càng háu ăn hơn.

Thế mà dám ăn bánh bao được làm từ bột Phú Cường! Lại còn dùng một cân thịt làm nhân nữa!

Chẳng qua cô con dâu này cũng là người có bản lĩnh, có thể mua được bột Phú Cường và thịt. Cho dù là bà thì có tiền cũng chưa chắc mua được nên biết nói gì bây giờ, nghe cô con dâu nói vậy có nghĩa là cả nhà cùng được ăn chứ cũng không phải một mình cô ấy, cháu trai cháu gái của bà cũng rất vui vẻ.

Nhà mình cũng lâu rồi chưa được ăn bánh bao.

Mẹ Lâm suy nghĩ một chút rồi nói: "Cho dù một cân thịt heo và bột Phú Cường kia con mua, nhưng mẹ sẽ trả lại tiền thịt heo cho con."

Hai cô con dâu lớn cũng không có ý kiến, nhà mình đã chiếm lời lớn, cũng biết không nên quá phận.

Dù cho một cân thịt heo kia có trả tiền lại cho vợ thằng ba, ít nhất thì cô ấy cũng dùng cách của mình mà tiết kiệm cho nhà mình phiếu thịt một cân. Trong nhà lại có thể ăn thêm hai ba bữa thịt nữa nhờ chuyện này.

Ai ngờ Chu Vân Mộng lại lắc đầu: "Mẹ ơi không cần đâu, chỉ có điều chờ buổi chiều chị dâu hai làm bánh bao xong, con xin một bát về cho mẹ ruột, nói với bà ấy chuyện tốt con có thể kiếm tiền, cho bà ấy cũng được vui vẻ."

Mẹ Lâm nghe vậy cũng không có ý kiến nữa, cô con dâu này đã mua thịt heo và bột Phú Cường như vậy rồi, muốn quyết định như thế nào cũng được, kiếm được tiền thì về cho mẹ ruột một bữa ăn ngon cũng là việc nên làm.

Bà dứt khoát nói: "Vậy lát nữa lấy một tô bánh bao lớn về, để bà thông gia nếm thử."

Người nhà họ Lâm cũng không có ý kiến, việc này cứ quyết định như vậy.

Chu Vân Mộng lại dặn dò: "Đúng rồi, chuyện con có thể viết văn kiếm tiền, tất cả mọi người đừng nói ra ngoài, mấy đứa nhỏ cũng vậy nhé."

Mẹ Lâm không hiểu: "Tại sao?"

Bà còn muốn nói chuyện này cho cả thôn đều biết.

Bà cũng không phải người thích khoe khoang, nhưng bà đã nhẫn nhịn bấy lâu nay rồi

Lúc trước cô con dâu thứ ba lười, không đi làm ruộng cũng không làm việc nhà, người trong thôn đều lén cười nhạo, khiến cả nhà mất hết mặt mũi.

Chuyện này còn không nói, bà chỉ không thể chịu đựng được nhất chuyện mọi người nói con trai bà phải lấy người như vậy, kém xa tiểu tử Hàn Xuyên kia, cho nên lần trước bà mới không nhịn được cãi nhau với thím Quế Hoa.

Bây giờ thì sao, cô vợ Hàn Xuyên chăm chỉ làm việc thì sao chứ? Cô con dâu thứ ba của bà cũng không tệ chút nào, thậm chí còn tốt hơn, có thể ngồi nhà viết văn mà kiếm tiền!

Bà ước gì mình có thể cầm tờ báo chạy ra ngoài ngay bây giờ, ném nó vào mặt những người phụ nữ thích nói xấu gia đình bà, cho họ thấy họ mù quáng đến mức nào.

Những người còn lại trong nhà họ Lâm cũng không hiểu, đây là cơ hội tuyệt vời để dân làng ngậm miệng, ngừng bàn tán.

Chu Vân Mộng giải thích: "Ba mẹ, nhà chúng ta có Tân Bình làm phó đoàn trưởng mỗi tháng gửi tiền trợ cấp đã đủ khiến cho người ta ghen tị, nếu mọi người còn biết con ở nhà viết văn đã có thể kiếm tiền, họ có thể sinh ra ý nghĩ xấu nào không?"

"Con không thèm để ý chuyện bọn họ nói xấu, mọi người nghe được cứ coi như bọn họ đang đánh rắm là được rồi, dù sao đóng cửa lại chúng ta có tiền có thể ăn thịt, cuộc sống thoải mái mới là điều quan trọng nhất, cái này gọi là giàu có trong âm thầm."

Ba mẹ Lâm nghe vậy liền nhận ra điểm hợp lý, đúng vậy, tại sao họ lại phấn khích đến mức muốn nói cho cả làng biết chuyện này?

Nói xong, họ cảm thấy đắc ý, cũng không ai bàn tán về cô con dâu thứ ba nữa, người ngoài kia cũng chẳng thể lúc nào cũng để ý nhà họ.

Suy cho cùng, đây cũng là công việc có thể kiếm tiền bằng cách viết bài tại nhà, nó dễ dàng hơn so với việc đi làm đồng hoặc làm công nhân ở thành phố.

Hai người nhìn cô con dâu thứ ba của mình, càng nhìn càng thấy thích cô, người này tuy lười biếng nhưng lại là học sinh tốt nghiệp cấp 3, vào thời điểm quan trọng lại rất tỉnh táo.

Hai chị dâu nhìn Chu Vân Mộng, dường như lần đầu tiên quen biết người này, các cô chỉ thấy vợ thằng ba lười, không ngờ cô còn là người có kiến thức như vậy.

Hai anh lớn thì đồng ý vô cùng.

Ba Lâm mở miệng: "Con dâu thứ ba nói đúng. Đừng khoe tiền, chúng ta cứ sống tốt thôi. Các con hãy im lặng, đừng nói với ai về chuyện này."

Sau đó ông nhìn ba đứa trẻ nghiêm túc nói.

"Sơn Trà, Hổ Đầu, Thạch Đầu, các cháu cũng vậy, nhớ kỹ lời của ông, đừng bao giờ tiết lộ chuyện thím ba có thể viết văn kiếm tiền, cả chuyện được ăn thịt được ăn bánh bao trong nhà nữa."

Mẹ Lâm bổ sung một câu: "Nếu ai nói ra, sau này sẽ không được ăn thịt nữa."

Bị ông nội doạ chúng nó chỉ hơi sợ, nhưng khi nghe không có thịt ăn thì ba đứa nhỏ gật đầu liên tục đáp: "Chúng cháu nhất định sẽ không nói cho ai biết, nếu nói ra thì chúng cháu sẽ không có thịt để ăn!"

Thạch Đầu nhỏ nhất che miệng, đôi mắt đen nhánh chớp chớp: "Không nói, chắc chắn sẽ không nói!"

Chu Vân Mộng cười nói: “Vậy chuyện đã giải quyết xong, con sẽ nói mẹ ruột của con cũng đừng nói gì.”

Quyết định vậy đi cứ thế mà làm, sau đó mọi người ngồi xuống ăn cơm.

Chu Vân Mộng ăn rất ngon miệng, bởi vì chuyện mình có thể kiếm tiền xem như đã thuận lợi, vừa có thể lười biếng một cách quang minh chính đại, hai chị dâu lớn cũng không có ý kiến gì, sau này lấy cái gì về nhà cũng có lý do.

Cô là người có thể kiếm tiền, muốn ăn cái gì mua cái gì nhiều cũng không ai có ý kiến, huống chi tất cả mọi người còn được ăn theo.

Người nhà họ Lâm cũng ăn ngon, trong lòng dường như đã thoải mái hơn nhiều.

Ba mẹ Lâm nghĩ, cô con dâu thứ ba này tuy rằng lười, nhưng là người có bản lĩnh, cùng chú ba nhà mình cũng coi như xứng đôi.

Đặc biệt là mẹ Lâm, cảm giác áy náy lúc trước mình mù quáng khiến con trai mình lấy một người vợ như vậy, bây giờ đã hoàn toàn không còn.

Hai chị dâu thì nghĩ, vợ thằng ba lười như vậy cũng là có lý.

Đôi bàn tay có thể viết văn kia rất quý giá, làm việc nhà sẽ lãng phí, nên trong phòng viết văn.

Các cô ấy cũng biết suy nghĩ, kiếm tiền không phải dễ, không phải lúc nào viết văn đi nộp cũng có thể kiếm tiền đâu.

Nhưng chỉ cần vợ thằng ba có thể giao về nhà năm đồng mỗi tháng, các cô vẫn có thể kiêm hết việc chân tay.

Chu Vân Mộng ngủ trưa rất ngon, khi tỉnh lại đã ba giờ chiều.

Cô ra khỏi phòng, thấy lúc này người nhà họ Lâm đã đi làm từ sớm, ba đứa nhỏ cũng đi theo ra ngoài.

Phòng bếp có tiếng động, chắc là vợ thằng hai đang chuẩn bị làm sủi cảo.

Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, mẹ Lâm dứt khoát bảo vợ thằng hai chiều nay không cần đi làm, ở nhà làm sủi cảo là được rồi. Dù sao làm sủi cảo cũng tốn thời gian, vợ thằng ba còn phải chờ gói xong để mang về nhà mẹ đẻ.

La Mẫn ở trong bếp đã nhào bột mì, cắt thành từng phần nhỏ, đang cán vỏ bánh.

Thấy Chu Vân Mộng đi tới, chị ấy nói: "Vợ thằng ba, thịt chị còn chưa băm, làm phiền em, đợi chí cán vỏ bánh xong là có thể gói sủi cảo rồi.

Chị ấy sợ Chu Vân Mộng muốn về nhà mẹ đẻ sớm một chút, không chờ được.

Ngoài trời lúc này đang nắng, bây giờ mà đi nóng lắm nên Chu Vân Mộng lắc đầu: "Không sao đâu, em không vội. Tay nghề của chị tốt thật đấy, chị muốn làm loại nhân sủi cảo nào thế?"

La Mẫn: "Sủi cảo nhân thịt rau hẹ."

Vừa nói chị ấy vừa chỉ tay ra chỗ rau hẹ vừa cắt trong bếp. Trong nhà có rau hẹ, sủi cảo nhân thịt rau hẹ ngon lắm.

Lượng rau hẹ kia nhiều gấp đôi so với chỗ một cân thịt, Chu Vân Mộng giật khóe miệng: "Chị à, hay là bớt chút rau hẹ đi? Nếu không ăn sủi cảo nhân toàn rau hẹ đấy, ăn không được mấy miếng thịt đâu."

La Mẫn chần chờ: "Nhưng rau hẹ nhiều thì có thể làm nhiều sủi cảo hơn..."

Trước kia chị ấy đều làm sủi cảo như vậy.

Chu Vân Mộng nói: "Hay là để lại một nửa chỗ rau hẹ để chiên với mấy quả trứng gà, sau đó bọc chỗ sủi cảo bằng trứng chiên rau hẹ?"

La Mẫn suy nghĩ một chút, rau hẹ trứng gà bọc sủi cảo ăn cũng ngon, dù sao thì vợ thằng ba cũng đã mua bột Phú Cường và thịt heo, cô ấy muốn sao thì làm vậy đi.

"Được, vậy lát nữa chị gói sủi cảo nhân thịt rau hẹ xong sẽ chiên mấy quả trứng gà làm trứng chiên rau hẹ."

Dùng mấy quả trứng gà trong nhà thêm vào món sủi cảo, mẹ chồng biết cũng sẽ không tức giận.

Chu Vân Mộng nhìn vài lần, lại trở về phòng nghỉ ngơi.

Một mình La Mẫn bận rộn trong bếp, làm sủi cảo là chuyện vui. Đặc biệt là sau khi tâm trạng thay đổi, cô cam tâm tình nguyện làm những việc này.

Cán xong vỏ sủi cảo, cô lấy ra miếng thịt heo hai cân Chu Vân Mộng mang về buổi trưa, ngay lập tức cắt một nửa ra.

Ba phần mỡ bảy phần nạc rất đẹp mắt, chỗ này có thể làm ra không ít mỡ heo. Nhà ai làm sủi cảo mà dám dùng một cân thịt như vậy, không phải tết mà được ăn sủi cảo như vậy, La Mẫn vui sướng trong lòng.

Băm thịt rồi thái rau hẹ, cho rau hẹ vào lượng tương đương với chỗ thịt, sau khi trộn đều thành nhân thịt, La Mẫn bắt đầu làm sủi cảo.

Động tác của cô nhanh nhẹn, từng cái sủi cảo được gói kỹ đặt lên đĩa, cái nào cũng không nhỏ.

La Mẫn suy nghĩ một chút rồi đi ra phòng bếp đi tìm Chu Vân Mộng: "Vợ thằng ba, sủi cảo gói xong dễ dính vào bát lắm, hay là để chị nấu lên đã rồi em mới bưng qua?"

Những lời này cực kỳ có ý tứ, Chu Vân Mộng gật đầu đáp ứng: "Được, vậy cám ơn chị."

La Mẫn xoay người trở lại phòng bếp làm việc, đun một nồi nước sôi, trong đầu tính toán mười lăm cái sủi cảo. Vợ thằng ba nói chỉ cần một bát là đủ, chẳng qua chỉ là người ta khách sáo mà thôi, mẹ Lâm nói phải dùng bát lớn mới đủ, nên La Mẫn quyết định nấu nhiều hơn một chút.

Lúc nấu cô tiếp tục làm sủi cảo.

Bạn đang đọc Xuyên Thành Nàng Dâu Lười Ở Thập Niên 70 của An Cung Đích Trúc Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThaoHa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.