Đến giờ ăn trưa, nhà họ Lâm vui vẻ trở về, vụ thu hoạch mệt mỏi cuối cùng cũng kết thúc.
Những người này đã bận rộn cả năm, chỉ vì vụ thu hoạch mùa thu này, cuối cùng họ cũng có thể nghỉ ngơi.
Người một nhà ăn cơm, có thịt có trứng, đó gọi là thỏa mãn.
Cuộc sống nhà mình càng ngày càng tốt.
Sau khi ăn cơm xong, cha Lâm khen mọi người thời gian này làm việc chăm chỉ, mẹ Lâm cũng khen ba đứa nhỏ nhặt bông lúa chăm chỉ.
Sau đó, cha Lâm nói: "Đương nhiên lần thu hoạch này vợ em ba cũng đóng góp rất nhiều. Nếu như không phải con bé có cách tự kiếm tiền, khoảng thời gian này chúng ta cũng không thể hai ngày một bữa thịt như vậy được.
Mọi người gật đầu đồng ý.
Điểm ấy không thể nghi ngờ, nhìn người trong thôn một chút, lại nhìn nhà bọn họ một chút, khác biệt chính là ở chỗ này.
Chu Vân Mộng nói: "Đúng rồi cha mẹ, hôm nay con còn chưa nói chuyện với hai người."
La Mẫn đoán cô muốn nói chuyện cô mang về hai cân cá đuôi sam, chị ấy không nói, chờ vợ em ba nói. Dù sao chị ấy nói ra thì tình huống không giống với để vợ em ba nói, nên chị ấy cũng không vội nói.
Nhưng không phải!
Chu Vân Mộng nói: "Hôm nay con đến bưu điện thị trấn xem một chút, bài viết lần trước gửi cho tuần báo tỉnh cũng có hồi âm rồi, còn được đăng báo, con được bốn đồng tiền nhuận bút.
Mọi người:!!!
Lại có tiền nhuận bút!
Hơn nữa còn bốn đồng. Cộng thêm lần trước mười sáu đồng, tổng cộng vợ em ba đã kiếm được hai mươi đồng!
Mọi người chỉ chú ý đến tiền, chỉ có cha Lâm lại kích động hỏi: "Thật sao? Báo tỉnh á? Mau cho cha xem."
Chu Vân Mộng đáp ứng, lấy tờ báo từ trong túi áo ra, cô đã sớm có chuẩn bị.
Cha Lâm nhìn mà đau lòng, đây chính là báo tỉnh đăng bài của nhà mình, sao có thể gấp lại bỏ vào trong túi một cách tùy tiện như vậy được.Ông nhìn chỗ con dâu thứ ba của mình chỉ trên tờ báo, tuy rằng vẫn không hiểu, nhưng lần trước ông đã cầm báo nghiên cứu một cách cẩn thận, nhận ra tên của cô con dâu thứ ba của mình.
Cũng không thể nói là nhận ra, thật ra là ông đã chỉ nhớ kỹ hình dáng của cái tên kia.
Lúc ông nhìn thấy ba chữ kia rất giống cái mà ông đã nghiên cứu, ông rất vui vẻ.
Nghe vợ em ba đọc xong bài viết trên tờ báo này, cha Lâm bình thường trầm mặc ít nói hôm nay lại vui vẻ: "Con còn muốn dùng tờ báo này không?
Văn chương người trong nhà viết lên báo tỉnh, đây chính là chuyện tốt làm rạng rỡ tổ tông đấy.
Tuy rằng hiện tại không thể nói ra bên ngoài, ông vẫn muốn giữ lại tờ báo cho nhà mình khi nào rảnh có thể xem. Sau này còn lấy cho người khác xem, không biết tới lúc đấy mặt ông sẽ sáng cỡ nào.
Chuyện này giống chuyện như lúc khi ông đi ra ngoài, mọi người vẫn nói con trai thứ ba của ông đi tham gia quân ngũ có tiền đồ vậy.
Chu Vân Mộng đương nhiên gật đầu đồng ý, mang theo tờ báo bên mình không quan trọng bằng mang theo tiền.
Người nhà họ Lâm hết sửng sốt rồi lại trầm lặng, rốt cuộc là viết văn kiếm tiền dễ như vậy hay là do vợ em ba quá lợi hại, đó chính là hai mươi đồng đấy!
Bọn họ suy nghĩ một chút, nếu viết văn kiếm tiền dễ thế thì họ đã sớm đi viết văn kiếm tiền, sao không ai nghe nói những người có văn hóa trong thị trấn dựa vào viết văn mà kiếm tiền.
Nhất định là do vợ chú quá tài giỏi rồi.
La Mẫn sửng sốt, bảo sao vợ em ba có thể mua hai cân cá đuôi sam về, thì ra là lại kiếm được tiền.
Đăng bởi | ThaoHa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |