Chu Vân Mộng vội vàng giữ chặt lấy bà: "Mẹ, con không cần tiền, áo bông kia của con còn ấm lắm, hơn nữa bản thân con cũng có tiền, mệ không cần phải luôn trợ cấp cho con".
Thời buổi này kết hôn có điều kiện tốt đều làm bộ chăn mới, trong tủ quần áo ở nhà có một chiếc chăn bông nặng bảy tám cân, nhà họ Lâm cố ý làm còn chưa từng dùng đến kìa. Còn cái áo bông kia là bốn năm trước mẹ Chu tích cóp phiếu vải thật lâu, lại tìm người đổi, còn tìm mua sợi bông, mất rất nhiều công sức mới làm được cho nguyên chủ. Nguyên chủ có được chiếc áo bông này coi như bảo bối vậy, bình thường mặc và giặt đều đặc biệt cẩn thận. Tuy rằng sợi bông bên trong trải qua bốn năm đã có phần cứng lại, nhưng vẫn còn rất ấm.
Cho nên vừa rồi lời nói với mẹ Chu hoàn toàn đều là thật. Chẳng qua cái chăn của mẹ Chu, cũng chỉ nặng năm sáu cân, vỏ chăn lại khâu khâu vá vá, đã dùng được gần mười năm. Trong trí nhớ của nguyên chủ, cái chăn kia đã trở nên cứng như đá, vừa lọt gió lại không ấm. Chưa kể mẹ Chu còn thuộc nhóm người không có áo bông.
Cô không hỏi, có hỏi mẹ Chu chắc chắn cũng sẽ trả lời là còn dùng được, không thành vấn đề linh tinh.
Thời gian không còn sớm, cô lại trò chuyện vài câu với mẹ Chu rồi ra khỏi phòng. Năm đứa trẻ đã sớm quay về, nhìn thấy Chu Vân Mộng đều chào cô út, nhìn qua giống như Hổ Đầu, Thạch Đầu nhà họ Lâm, cực kì thân thiết với cô. Đặc biệt là Đại Toàn sắp ba tuổi nhà anh ba, nhanh chóng lao đến ôm lấy chân Chu Vân Mộng, ngẩng đầu tròn tròn lên gọi: "Cô út"
Chu Vân Mộng đưa tay xoa đầu cậu bé, cô quay về nhiều lần, nhưng số lần gặp được cả năm đứa trẻ không nhiều lắm. Đứa bé còn nhỏ như vậy đã có thể thân thiết với cô, chứng tỏ thường ngày chị dâu ba đã không ít lần dạy bé.
Mẹ Chu thấy đám trẻ chướng mắt nói: Cô út của mấy đứa hôm nay cố ý mang bánh bao thịt về cho mấy đứa ăn, bây giờ cần phải nhanh chóng quay về nhà trước khi trời tối, không thì muộn mất.
Đại Tráng thông minh nói: Vậy hẹn gặp lại cô út sau. Bốn đứa bé còn lại cũng nói theo: Hẹn gặp lại cô út.
Nghe thấy giọng nói, ba người chị dâu nhà họ Chu cũng ra tiễn cô. Chu Vân Mộng đeo giỏ tre lên vai: Mẹ, con đi đây, hẹn gặp lại các chị dâu, hẹn gặp lại các bạn nhỏ.
Cô vẫy vẫy tay, ánh mắt nhìn về phía mẹ Chu.
"Đi thôi, đi thôi".
Mẹ Chu đứng ở cửa nhìn theo, cho đến tận khi không nhìn thấy bóng dáng con gái.
Buổi tối ăn cơm. Anh cả Chu và anh hai Chu về nhà, biết được em út lúc buổi chiều về nhà còn mang theo bánh bao thịt về, nói muốn cho mẹ và mấy đứa trẻ ăn. Trong lòng bọn họ thầm nhủ khi nào rảnh đi vào trong núi xem thử, nếu có thể săn được thịt thú rừng là tốt nhất, không thì nhặt chút nấm đưa cho em út ăn cũng tốt. Động vật hoang dã trong núi mấy năm trước đã bị người bắt hết, hiện tại cũng không rõ tình hình thế nào. Mấy năm nay, ngoài mặt là không cho phép người lên núi, nhưng thỉnh thoảng cũng có người trộm đi, không biết nhà mình đi lên có gặp được thứ gì tốt hay không.
Quay lại bữa ăn, bánh bao thịt là thứ hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất. Nhóm người lớn cũng nhìn, bọn họ biết bản thân mình không có phần, không được nếm bánh bao bột mì trắng, nhìn cũng đã thấy thơm.
Mẹ Chu bắt đầu phân chia: "Mấy đứa Đại Tráng đến đây xếp hàng". Bà cầm lấy một cái bánh bao, từ giữa bẻ ra, vừa không cẩn thận để nước thịt tràn ra ngoài, khiến tay dính đầy dầu mỡ.
Mẹ Chu: “Ai u, quả đúng như Tiểu Mộng nói, bên trong nhân thịt đúng là có thêm nước sốt”
Âm thanh nuốt nước miếng của mọi người ở đây càng thêm rõ ràng.
Đại Tráng nhắc nhở: "Bà nội, ở đây còn nhân thịt bà chia công bằng chút nhé".
Bánh bao này vừa xé, một nửa tràn đầy nhân thịt kèm nước sốt, một nửa khác trống không không có nhân, nhưng toàn bộ bên ngoài vỏ bánh bao đều là nước sốt váng dầu.
Mẹ Chu: "Cái này còn phải để cháu nói, bà có biện pháp".
Sau khi chia xong, một nửa cho Đại Tráng, một nửa cho Tiểu Hà. Tiếp theo lại cầm lấy một cái chia cho hai đứa bé khác. Cả bốn đứa bé đều chạy nhanh về chỗ ngồi ăn, có người há miệng to cắn nuốt, có người nhỏ nhẹ nếm thử, vô cùng thoả mãn. Còn lại đứa nhỏ nhất, Đại Toàn của phòng ba, cậu bé đang mở to đôi mắt đen nhánh chờ bà nội chia phần cho mình.
Mẹ Chu dừng lại nói: "Vốn dĩ Tiểu Mộng nói cho bọn nhỏ mỗi đứa nửa cái, một mình ta ăn hại cái. Nhưng gần đây thằng cả thằng hai đi giúp người làm việc cũng rất vất vả, ta ăn một cái bánh bao là đủ rồi, còn lại một cái chia cho thằng cả thằng hai mỗi người một nửa. Thằng ba ra ngoài làm việc, nếu như ở nhà cũng sẽ phân cho nó, đều là Tiểu Mộng nhớ thương các ngươi những người anh trai này. Nếu như thằng ba không ở thì nửa cái bánh bao kia của nó sẽ cho vợ nó ăn, dù sao phòng ba cũng chỉ có một đứa trẻ là Đại Toàn".
Bà nói xong cũng không chờ mọi người phản ứng, trực tiếp đưa bánh bao trong tay cho chị dâu ba Chu: "Vợ thằng ba, đây là của con với Đại Toàn, hai mẹ con tự phân nhau ăn, ta sẽ không chia nữa".
Chị dâu ba Chu vô cùng vui sướng nhận lấy, không ngờ được bản thân còn có thể nếm thử một miếng bánh này. Vừa rồi đến lượt Đại Toàn, đột nhiên mẹ chồng dừng lại không chia bánh bao nữa còn khiến cho cô ấy lo lắng một hồi. Thật may mắn người đàn ông nhà cô không có nhà.
Đăng bởi | ThaoHa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |